Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 665 - Đây không phải bác sĩ Từ mà tôi biết!

Ngay lúc cô còn đang nghi ngờ.
Một người quen cũ từ ngoài tiến vào, không ai khác ngoài Số 9 của Cục quản lý linh dị.
“Bác sĩ Từ, đã lâu không gặp.”
Số 9 hiện rõ vẻ lo lắng.
Đồng thời, anh không ngừng dùng ánh mắt dò xét hai cô bé loli còn lại trong phòng tư vấn. Hai vị tổ tông này đều có thực lực bất phàm.
Chỉ cần một trong số họ tùy tiện ra ngoài sẽ có thể quậy cho trời long đất lở. Hiếm thấy thế mà ở chỗ Từ Huyền lại rất ngoan ngoãn. Đến giờ vẫn chưa gây ra chuyện gì.
Vậy cũng đủ khiến người ta tấm tắc lấy làm lạ.
Từ Huyền mỉm cười: “Anh đến tìm tôi vì chuyện liên quan tới sự kiện kia?”
Số 9 cười khổ, nói: “Không thể gạt được bác sĩ Từ.”
“Lần này, chúng tôi muốn nhờ anh và hai vị đệ tử cùng ra tay hỗ trợ.”
“Chắc là anh đã thấy tin tức rồi nhỉ?”
“Hiện tại, toàn bộ núi Thái Sơn đã bị hồn ma chiếm hết.”
“Gần như có thể gọi là núi quỷ!”
“Hơn nữa, chúng còn đang tràn lan khắp thành phố...”
“Chỉ sợ, thời gian dài sẽ tạo thành hậu quả khó lường.”
“Hiện giờ, phía trên cũng hết cách.”
“Chỉ có thể nghĩ đến vị đệ tử này... của bác sĩ Từ anh...”
“Có thể để cô ấy qua đó trấn thủ một lúc không?”
“Cho chúng tôi có cơ hội lần nữa phong ấn chỗ đó...”
Nói rồi Số 9 thận trọng nhìn lén Tiểu Si đang nghiến răng nghiến lợi, điên cuồng nhấn điện thoại bên cạnh. Anh lo sợ yêu cầu của mình sẽ chọc giận Tiểu Si.
Yêu cầu này nhìn như đơn giản, thật ra không phải vậy.
Nói là muốn phong ấn lần nữa. Nhưng không ai rõ tình hình chỗ đó thế nào.
Với năng lực của tu sĩ trong thời đại ngày nay, đại khái là bó tay chịu trận.
Nói cách khác, yêu cầu này thực chất là nhờ vị Quỷ Đế đây trấn thủ bên kia thời gian dài.
Nếu không phải Từ Huyền luôn có thái độ dễ gần, Cục quản lý linh dị thậm chí còn không dám đưa ra yêu cầu. Họ sợ thật sự chọc giận Quỷ Đế tính nóng như kem.
Đến lúc đó trong cái rủi lại tới cái xui...
Từ Huyền cười nhạt, chậm rãi nhấp một ngụm trà, không nói gì.
Số 9 cắn răng: “Bác sĩ Từ, Cục chúng tôi thật sự hết hạt giống rồi.”
“Nếu anh muốn cái khác thì cứ việc nói.”
“Chỉ cần chúng tôi có đều sẽ cho anh hết.”
“Với cả, chưởng môn Toàn Chân giáo đã nhận trách nhiệm sự kiện lần này.”
“Nếu anh có yêu cầu gì có thể nói thẳng.”
“Tôi truyền lời giúp anh!”
Số 9 lộ vẻ dữ tợn, suýt nữa đã nói thẳng: Bác sĩ Từ, anh cứ việc há miệng sư tử ngoạm thịt bọn họ, tôi ủng hộ anh!
Từ Huyền mỉm cười: “Chuyện lớn liên quan đến sự an toàn của dân chúng này, dù không có thù lao, tôi cũng sẵn sàng giúp đỡ.”
“Thậm chí còn có thể nghĩ cách phong ấn chỗ kia lần nữa giúp các anh...”
“Hả?”
Số 9 lập tức ngây ngẩn cả người, không nhịn được lộ vẻ kỳ quái.
Điều Số 9 cảm thấy kỳ quái không phải Từ Huyền ám chỉ mình có bản lĩnh phong ấn chỗ kia lần nữa. Dù sao, anh đã sớm biết Từ Huyền có năng lực không đơn giản.
Có hiềm nghi “tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi”. Chuyện làm anh buồn bực chính là
Từ Huyền này hoàn toàn không giống người trong ấn tượng của anh...
Lúc trước toàn là Từ Huyền sẽ không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào. Vậy sao lần này lại dễ nói chuyện đến thế...
Số 9 thử dò xét: “Bác sĩ Từ, anh nói thật hả?”
“Không phải đang đùa đó chứ?”
Từ Huyền mỉm cười: “Đương nhiên là thật.”
“Có điều...”
Số 9 lập tức tập trung tinh thần, trừng to mắt nghe Từ Huyền sắp sửa nói ra điều kiện.
Từ Huyền: “Có điều, thực lực tôi có hạn.”
“Không thể phong ấn giới hạn trong một phạm vi giống các vị tiền bối.”
“Để đảm bảo an toàn”
“Có lẽ phạm vi phong ấn sẽ lớn hơn một chút.”
“Đến lúc đó, khung cảnh ở chỗ kia có thể sẽ hơi khác biệt so với ban đầu...”
Số 9 lập tức hai mắt sáng rỡ.
“Hê, này có là gì đâu.”
“Không phải đây là chuyện đương nhiên à.”
“Chung quy, bác sĩ Từ anh cũng không phải những vị đại năng thượng cổ ấy mà.”
“Có thể phong ấn là tốt lắm rồi, sao có thể đưa ra yêu cầu cao vậy được!”
“Không sao cả, bác sĩ Từ, tôi giúp anh nói lại với phía trên.”
“Dù tôi không nói, phía trên nhất định cũng hiểu mà~”
“Vậy thì tốt.”
Từ Huyền lộ ra nụ cười thần bí: “Anh về trước đi, bảo quân đội canh chừng dưới quyền quản lý của họ dời đi xa một chút.”
“Loại phong ấn này sẽ gây ra động tĩnh khá lớn.”
“Có thể tạo thành tổn thương tương đối lớn với người ở gần.”
Số 9 gật đầu lia lịa.
Anh cười ha hả, đứng dậy.
“Cứ thế nhé, bác sĩ Từ.”
“Bây giờ tôi lập tức về báo cáo lại phía trên.”
“Ha ha, thật sự cảm ơn anh nhiều.”
Từ Huyền nhếch miệng lên: “Không cần khách sáo, chuyện nên làm.”
Lúc Số 9 rời đi, mặt mày vẫn lộ rõ vẻ đắc ý.
Không lâu sau khi đi khỏi đó, anh lại gọi điện thoại cho Từ Huyền.
Phía trên hoàn toàn đồng ý, đồng thời cảm tạ Từ Huyền đã ủng hộ. Hiện giờ, người ở gần đó đã rút đi hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận