Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 993 - Những thứ mà cậu nói có liên quan gì đến tiền của tôi?

Ông nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ không vui: "Bác sĩ Từ, nếu cậu không đồng ý, cũng không cần kiếm cớ đâu."
Từ Huyền cười nhạt: "Không phải là tôi không làm được."
"Mà là anh không làm được."
[Cười Với Nhân Sinh] ngạc nhiên nói: "Tại sao?"
Từ Huyền mỉm cười: "Nói đơn giản là anh không có tiền..."
[Cười Với Nhân Sinh] thở dài: "Bác sĩ Từ, không muốn thì cứ trực tiếp nói cho tôi biết là được."
"Lúc này đi đùa kiểu này, chẳng có chút thú vị nào cả..."
Từ Huyền thản nhiên nói: "Anh nghĩ tôi đang châm chọc anh à?"
"Hoặc là dùng cách này uyển chuyển từ chối đề nghị của anh?"
[Cười Với Nhân Sinh] nhíu mày: "Chẳng lẽ không đúng?"
Từ Huyền nói: "Đương nhiên là không phải."
"Tôi có thể nói cho anh biết."
"Bây giờ, toàn bộ tài sản của anh cũng chỉ có bộ áo quần trên người anh, cộng thêm cây cần câu trị giá hàng nghìn USD."
"Những thứ khác, một xu cũng không có."
[Cười Với Nhân Sinh] chợt đứng dậy khỏi ghế nhỏ câu cá.
"Không thể nào!"
"Tôi tích góp cực khổ nhiều năm như vậy, ít nhất cũng có hơn trăm triệu tệ!"
"Sao lại không có tiền được!"
Sau khi nói xong, hình như ông phát giác được tình thế của mình. Ông hít sâu một hơi, khôi phục lại bình tĩnh. Đông đảo khán giả trong phòng live đều vui vẻ không thôi, thúc giục liên tục.
"Bác sĩ Từ, rốt cuộc có tình hình gì vậy?"
"Không lẽ là những đồ cổ đó bị người ta trộm đi rồi?"
"Có khả năng, nghe nói trật tự ở nước ngoài không tốt cho lắm."
Từ Huyền ung dung nói: "Cái này à, chủ yếu có liên quan đến con trai của bệnh hữu này."
"Đương nhiên, cũng có một phần trách nhiệm trách bản thân anh..."
[Cười Với Nhân Sinh] càng không tin, cười giễu nói: "Bác sĩ Từ, cậu biết năm nay con trai tôi bao nhiêu tuổi không?"
Từ Huyền nói: "Nếu như tôi tính không nhầm, hơn bốn mươi tuổi thì anh sinh con trai, năm nay có lẽ vừa tròn mười tuổi."
[Cười Với Nhân Sinh] cười nhạt: "Không sai."
"Độ tuổi này thì thằng bé có thể làm gì được?"
Từ Huyền mỉm cười nói: "Anh không ngại hãy nghe tôi nói hết, sẽ hiểu ngay thôi."
Hắn dừng một chút, rồi mở miệng nói: "Cuộc đời của anh lập nghiệp từ tầng đáy của xã hội, dọc theo đường đi toàn dựa vào bản thân, bật ngược đến địa vị như hiện tại."
"Hơn nữa hiếm thấy nhất là."
"Sau khi anh thành công vượt qua giai cấp, mắt thấy rất nhiều người cùng nghề đứng bên trên bị đưa vào trong đó đạp máy may."
"Bản thân anh cũng cầm tiền, làm xong thì rút lui."
"Bây giờ còn có thể hưởng thụ cuộc sống ở nước ngoài."
"Trải nghiệm cuộc đời này khiến anh vô cùng đắc ý."
"Anh tổng kết sự thành công của cuộc đời này thành hai kinh nghiệm."
"Thứ nhất, chính là học tập!"
"Lúc anh còn trẻ, dựa vào thi cử, bật ngược từng bước một, thoát ly tầng dưới cùng."
"Đồng thời rất biết chịu đựng cô đơn hiu quạnh, chịu hết đau khổ mà người thường không chịu được."
"Thứ hai, chính là dám cược!"
"Bình thường cũng đủ nhẫn nại."
"Thời khắc mấu chốt lại có can đảm đặt vốn lớn!"
"Trong lòng anh cho rằng người bình thường không có tài nguyên, không có bối cảnh như anh, muốn thành công không thể làm từng bước được."
"Nhất định dám cược ở thời khắc mấu chốt!"
"Quay con thoi!"
"Cái gọi là thắng hưởng thụ thua làm việc, chính là ý này."
"Giống như lúc anh còn trẻ, phóng hỏa, đặt vốn lớn thắng cược vậy."
"Trên một mức độ nào đó mà nói."
"Tất cả tài phú địa vị nửa đời sau của anh có thể nói đều là ngọn lửa đó mang đến."
"Tuy con trai của anh vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng anh ân cần dạy bảo nói cho cậu bé biết kinh nghiệm thành công của mình."
"Giáo dục ở nước ngoài có hai loại."
"Một là giáo dục vui vẻ thực hành bình dân, nói trắng ra chính là chơi. Đợi sau khi tốt nghiệp, trở thành phế vật của xã hội."
"Loại khác, chính là giáo dục tinh anh mà người có tiền thực hành."
"Giáo dục tinh anh này vô cùng khổ cực."
"Trên một mức độ nào đó mà nói, chưa chắc dễ hơn thi đại học trong nước."
"Sau khi anh xuất ngoại, tốn nhiều tiền đưa con trai anh vào trường học tinh anh."
"Còn trả tiền mời giáo sư dạy kèm nghiêm khắc nhất cho cậu bé."
"Không cho cậu bé cơ hội nằm thẳng làm phế vật."
Từ Huyền mỉm cười, nhìn [Cười Với Nhân Sinh]: "Bệnh hữu, tôi nói không sai chứ?"
[Cười Với Nhân Sinh] thở dài: "Bác sĩ Từ, cho nên mới nói cậu lợi hại."
"Giống như thần linh trên trời, cho dù người phàm như tôi làm chuyện gì đều không thoát được ánh mắt của cậu..."
"Nhưng tôi muốn hỏi đôi chút."
"Hình như vừa nãy chúng ta không nói chuyện này đúng không?"
Ông nhìn Từ Huyền, hừ lạnh một tiếng: "Vừa nãy cậu nói nhiều như vậy, những điều này có liên quan gì đến tiền của tôi chứ?"
Rất nhiều khán giả trong phòng live đều hết sức buồn bực.
[Cười Với Nhân Sinh] hỏi về tiền. Điều họ quan tâm cũng là tiền.
Nhưng bác sĩ Từ nói mấy lời này chẳng khác nào “ông nói gà, bà nói vịt”.
Từ Huyền cười nhạt: “Liên quan rất lớn.”
“Anh có nhớ hôm nay là ngày gì không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận