Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 722 - Sắp thi đại học rồi, bác sĩ Từ có thể đoán được đáp án không ta? (1)

“Muốn sống sót, lại còn muốn sống tốt một chút, còn có cách nào nữa đâu chứ...”
Ánh mắt bà mê man: “Cậu không biết chứ, trong khoảng thời gian chồng tôi vừa chạy trốn, tôi vừa mới tiếp nhận việc làm ăn kia.”
“Khoảng thời gian ấy buổi tối hôm nào tôi cũng đều nằm mơ sợ hãi.”
“Cậu không hiểu tâm trạng của một người nghèo đột nhiên cái gì cũng có.”
“Không nghĩ tới qua một khoảng thời gian sau, phát hiện ra mình lại phải mất đi toàn bộ mọi thứ.”
“Tôi vẫn còn chỉ là một công nhân nhà máy chỉ có bằng cấp ba, cái gì cũng không hiểu.”
“Chỉ có thể bắt được tất cả cây cỏ cứu mạng.”
“Hy vọng có gì đó có thể giúp tôi được một chút.”
“Bất kể là người cũng tốt, thần cũng được...”
Từ Huyền mỉm cười: “Tôi hiểu.”
“Có điều...”
Hắn ung dung nói: “Mọi việc đều có hai mặt.”
“Bái nhiều thần rồi, sẽ tránh không được ngày nào đó bái sai gặp trúng quỷ.”
“Kết giao với nhiều quý nhân, tự nhiên cũng sẽ phải chịu sự liên lụy từ quý nhân.”
“Ví dụ trực quan nhất chính là.”
“Nếu như không phải có dính dáng sâu đậm với ông chủ Hoàng thì sẽ không gặp phải tai họa lúc này.”
Triệu Khả Nhan gật đầu như có điều suy nghĩ: “Cảm ơn bác sĩ Từ đã chỉ điểm.”
“Vậy tôi sẽ phá hủy toàn bộ những tượng thần ở trong nhà đi...”
Từ Huyền lắc đầu: “Chị đừng phá hủy nó.”
“Chị không được thì đổi một căn phòng khác đi...”
Triệu Khả Nhan nghi ngờ hỏi lại: “Bác sĩ Từ, sao lại phải làm vậy thế?”
Từ Huyền nói đầy thâm ý: “Chị chưa từng nghe qua câu nói thỉnh thần dễ tiễn thần khó à?”
“Đôi khi, không chỉ có con người mới có lòng dạ hẹp hòi, sĩ diện hão.”
“Đối với một thứ gì đó.”
“Chị không tế bái nó thì không có việc gì.”
“Chị thỉnh nó về nhà rồi còn tế bài hằng ngày, chưa chắc nó đã che chở cho chị.”
“Thế nhưng nếu chị đột nhiên phá hủy nó, vậy thì khó nói...”
Triệu Khả Nhan nhất thời rùng mình.
Lập tức có ấn tượng càng sâu sắc hơn với mấy câu Từ Huyền nói...
Bây giờ chuyện đã giải quyết xong, Từ Huyền cũng không ở lại thêm nữa.
Triệu Khả Nhan và Hoàng Hâm cũng theo Từ Huyền trở lại phòng cố vấn đi lấy thuốc. Sau khi về phòng cố vấn rồi.
Từ Huyền đặc biệt chế cho bà một loại thuốc trị liệu.
Lại cho Triệu Khả Nhan cầm một lọ [rượu gạo Thất Tuệ].
Không thể không nói, vận may của nữ phú hào này thực sự không tệ lắm.
Con tiểu quỷ kia bị bà dùng máu kinh “bón” lâu như vậy, pháp lực đã sớm yếu đến gần như không còn gì. Cho dù có liều mạng hung ác trả thù cũng chỉ là khiến làn da trên mặt Triệu Khả Nhan già yếu đi.
Trên thực tế tuổi thọ không mất đi nhiều lắm.
Từ Huyền đưa mấy đồ đó cho bà rồi nói: “Trên cơ bản trong vòng một tuần là có thể phục hồi lại gần giống với ban đầu.”
“Chỉ là nếp nhăn có thể sẽ nhiều hơn ban đầu một chút...”
Đối với bất luận một người phụ nữ nào từ năm mươi tuổi trở xuống, phàm là phát hiện trên mặt mình có thêm một đường nếp nhăn thì trong lòng đều sẽ không vui vài ngày.
Có điều Triệu Khả Nhan lại có dáng vẻ kích động, hoàn toàn không thèm để ý đến chuyện đó chút nào. Chỉ cần có thể trở lại dáng vẻ lúc trước cũng đã cảm ơn trời đất rồi.
Mấy cái nếp nhăn đối với bà bây giờ căn bản là không đáng để ở trong lòng. Triệu Khả Nhan luôn miệng nói lời cảm ơn với Từ Huyền, trả tiền xong rồi rời đi luôn.
Hoàng Hâm lại tìm cớ để tiếp tục ở lại phòng cố vấn của Từ Huyền.
“Bác sĩ Từ, tôi có chuyện này giấu ở trong lòng rất khó chịu...”
Hoàng Hâm do dự hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi: “Nhiều năm qua Triệu nữ sĩ thật sự không gặp gỡ người đàn ông nào khác à?”
“Ầy, bác sĩ Từ cậu cho tôi chút mặt mũi được không, đừng cười nhé.”
“Tôi đang hỏi rất nghiêm túc đấy...”
Từ Huyền mỉm cười: “Được, để tôi nói cho anh biết.”
“Đúng là không có.”
Hoàng Hâm thở phào nhẹ nhõm: “Vậy tôi yên tâm rồi.”
“Bác sĩ Từ, vậy cậu nói xem nếu như tôi theo đuổi cô ấy... liệu có khả năng cô ấy sẽ đồng ý không?”
Nói xong, ông nhìn chằm chằm Từ Huyền với ánh mắt lấp lánh có thần, mang trên mặt vẻ mong đợi.
Từ Huyền mỉm cười lắc đầu: “Sẽ không đáp ứng, ngược lại còn bất hòa với anh nữa kia.”
“Hả?”
Hoàng Hâm lộ ra một tia thất vọng: “Tại sao thế?”
Từ Huyền cười: “Nếu như phải nói thì vẫn là bởi vì anh mang chị ấy tới tìm tôi.”
“Sau khi trải qua chuyện ngày hôm nay, Triệu nữ sĩ sẽ tương đối xúc động.”
“Sau khi trở về rồi chị ấy sẽ nghe lời khuyên của tôi xem xét lại hành vi của mình.”
“Sau đó cố gắng dựa vào thực lực của mình để phấn đấu.”
“Anh đại khái có thể lý giải là, ‘chặt đứt nhân quả’ đi...”
Từ Huyền nói đến đây, lại bổ sung: “Thật ra thì năng lực của chị ấy cũng không kém, xem như là tương đối có thiên phú.”
“Dựa vào năng lực của mình, chị ấy cũng có thể khống chế gia nghiệp hiện giờ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận