Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 666 - Ai nói tôi đang lừa gạt họ?

Từ Huyền nhận cuộc gọi xong lập tức dặn dò Tống Sở Sở: “Cô ở lại phòng tư vấn xem chừng, chăm sóc sư phụ cô cho tốt.”
“Giờ tôi và sư thúc cô ra ngoài một chuyến.”
Tống Sở Sở gật đầu rất tự nhiên.
Cô cười hề hề, ưỡn ngực nói: “Ông chủ, mọi người có thể dẫn tôi đi luôn không?”
“Tôi thích nhất là xem chuyện này đấy!”
“Anh còn nhớ không, ban đầu tôi là streamer ưa mạo hiểm...”
“Ông chủ, anh yên tâm, tôi chỉ xem thôi, tuyệt đối không làm phiền đâu...”
“Còn có thể phụ giúp khuân ít đồ, làm culi gì đó nữa.”
Từ Huyền liếc nhìn cô, cười như không cười, nói: “Cô muốn đi? Vậy cũng được.”
“Trước khi đi, cô mặc thêm vài bộ quần áo vào.”
“Lát nữa chúng ta xuất phát.”
Nói rồi, Từ Huyền trở lại núi Tiểu Cô bằng “lối đi cho nhân viên”. Hắn cần chuẩn bị một số thứ.
Đợi đến khi chuẩn bị xong xuôi, trời đã chập tối.
Từ Huyền dẫn theo Tiểu Si và Tống Sở Sở sẵn sàng xuất phát.
Tống Sở Sở đi theo Từ Huyền, đứng ngoài cửa biệt thự núi Tiểu Cô.
Cô ân cần nói: “Ông chủ, tôi vừa mua vé xe lửa này.”
Từ Huyền mỉm cười: “Không cần.”
Hắn vừa dứt câu.
Tống Sở Sở đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng.
Ngay sau đó, cả người cô lơ lửng.
Cô ngạc nhiên hô lên: “Vãi đạn!”
Từ Huyền đưa Tống Sở Sở và Tiểu Si bay thẳng lên không trung.
Tiến thẳng đến núi Thái Sơn bằng tốc độ nhanh đến chóng mặt.
Giữa không trung.
Tống Sở Sở hệt như tượng gỗ, nét mặt cứng đờ, không dám cử động. Thậm chí chẳng dám nhìn xuống đất luôn.
Cô lớn đến chừng này còn chưa từng ngồi máy bay.
Ngàn vạn lần không nghĩ tới, lần đầu tiên được bay lại kích thích đến vậy... Đúng lúc này, một cơn gió lớn thổi qua.
Tống Sở Sở hơi lảo đảo.
Cô lập tức thay đổi sắc mặt: “Ông chủ, nắm chắc một chút, nắm chắc chút đi mà!”
“Tôi sắp rớt xuống rồi...”
Một lát sau, Tống Sở Sở mới phát hiện bọn họ đã ngừng lại.
Tuy đã là đêm khuya, nhưng nhờ ánh trăng vẫn có thể thấy rõ ngọn núi cao hùng vĩ trước mặt. Đây chính là núi Thái Sơn đứng đầu Ngũ Nhạc*!
*Ngũ Nhạc danh sơn của Trung Quốc gồm: Hằng Sơn, Hành Sơn, Thái Sơn, Hoa Sơn và Tung Sơn
Thật ra, núi Thái Sơn cũng không cao lắm, độ cao cao nhất so với mặt nước biển cũng chỉ hơn 1500 mét.
Lý do nơi đây được gọi là núi đứng đầu Ngũ Nhạc, ngoài cảnh sắc của chính nó, chủ yếu nhất vẫn là môi trường nhân văn.
Vô số đế vương đã tiến hành tế thiên địa ở đây từ thời nhà Thương.
Miếu thờ của vô số thần linh thuộc hai đạo Phật giáo và Đạo giáo được lập trên ngọn núi này. Trong đó, vị thần có địa vị cao nhất, không nghi ngờ gì, chính là chủ nhân âm phủ!
Ba người họ đang đứng giữa không trung phía trên đỉnh núi, nhìn xuống đỉnh Thái Sơn từ trên cao. Trong lòng Tống Sở Sở lập tức dâng trào cảm giác kỳ diệu.
“Ể?”
Đột nhiên, cô cảm thấy rét lạnh âm trầm, không kiềm lòng được đảo mắt nhìn sang một đỉnh núi.
Đỉnh núi chỗ đó có một dòng suối đột ngột chảy xuôi xuống từ trên đỉnh.
Tống Sở Sở không khỏi tê dại da đầu.
Dù cách vài cây số, cô vẫn có thể nhìn thấy dường như trên một đỉnh núi nhỏ có mười vạn, trăm vạn âm hồn...
Tống Sở Sở thầm cảm thấy hối hận. Cô bấm bụng hỏi: “Ông chủ, giờ... giờ chúng ta phong ấn thế nào đây?”
Từ Huyền cười nhạt, lắc đầu nói: “Không phong ấn được.”
Tống Sở Sở không khỏi ngáo ngơ: “Hả?”
Hắn chỉ vào dòng suối kia, bình thản hỏi: “Cô biết dòng suối này bắt nguồn từ đâu không?”
Tống Sở Sở lắc đầu.
Từ Huyền nhìn cô, thản nhiên nói: “Cô từng nghe qua Vong Xuyên chưa?”
Tống Sở Sở lập tức kinh ngạc.
Cô không nhịn được nhìn về phía dòng suối có màu sắc quỷ dị kia, nói không nên lời. Nhịn cả nửa ngày, cuối cùng cô phun ra hai chữ: “Cái đệch!”
Từ Huyền cười nhạt.
Nếu có đủ vật liệu, chưa chắc hắn không thể phong ấn được.
Chỉ e có tìm khắp thế giới cũng không ra loại vật liệu ấy. Huống chi, hắn vốn không có ý nghĩ này.
Tống Sở Sở trợn mắt: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Ông chủ, anh định... lừa bọn họ à?”
Từ Huyền mỉm cười: “Ai nói tôi lừa gạt họ?”
“Ai nói chỉ có một biện pháp giải quyết vấn đề là phong ấn?”
Tống Sở Sở lộ vẻ nghi ngờ.
Không phong ấn, vậy giải quyết vấn đề thế nào? Nghe khó hiểu quá đi...
Đúng lúc này, Từ Huyền dặn dò Tiểu Si bên cạnh, bảo cô triệu Quỷ thành ra. Một thành trì cổ đại u ám đột nhiên xuất hiện giữa không trung trên đỉnh núi.
Nhưng so với núi Thái Sơn khổng lồ, Quỷ thành có vẻ nhỏ hơn rất nhiều.
Ngay lúc này, Tống Sở Sở thấy Từ Huyền bỗng ra tay.
Phảng phất có một bàn tay vô hình chộp xuống từ trên cao. Khi bàn tay to lớn vung qua, thậm chí còn xua tan những đám mây trên bầu trời!
Tống Sở Sở trở nên căng thẳng.
Cảm giác áp bức này... quá mạnh!
Đây là lần đầu tiên cô tự cảm nhận được thực lực của ông chủ nhà mình! Quả nhiên hệt như thần linh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận