Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 642 - Bản đế đã sống mấy nghìn năm rồi. Cô mới là trẻ con, cả nhà cô đều là trẻ con! (2)

Nụ cười trên mặt Tiểu Si trở nên cứng ngắc. Cô cắn răng, lại ấn vào lần nữa.
Lại là popup bắn ra, tiếp tục quay về màn hình nền.
Tiểu Si có chút há hốc mồm: “Tình... tình huống gì thế này? Tại sao không chơi được nữa thế?”
Tống Sở Sở ho khan, nhếch miệng lên: “Sư thúc, con quên nói cho ngài biết một chuyện.”
“Ông chủ bảo con cài đặt thiết lập đề phòng trẻ con nghiện game trên điện thoại di động của ngài.”
“Mỗi ngày chỉ cho mở ba giờ...”
Tiểu Si thở phì phò nói: “Cô mới là trẻ con, cả nhà cô đều là trẻ con!”
“Bản đế đã sống mấy nghìn năm rồi! Còn lớn tuổi hơn bà nội cô nữa đó!”
Tống Sở Sở nhún vai, vẻ mặt vô tội nói: “Sư thúc à, ông chủ nói thế chứ không phải con nói.”
“Ông chủ nói sau khi quá ba tiếng, ngài phải đi cùng sư phụ con.”
“Sư phụ con làm gì thì ngài làm đó.”
“Ngài hỏi con, con cũng không có biện pháp nào hết...”
“Bằng không... ngài hỏi ông chủ đi?”
Tiểu Si hừ khẽ, bĩu môi không nói gì nữa.
Đột nhiên cô chớp mắt, nhìn Tử Nam đang ngoan ngoãn đọc sách bên cạnh, lại nhìn về phía Tống Sở Sở.
Cô híp mắt cười nói: “Tử Nam làm gì thì ta làm đó à?”
“Sư phụ hắn... nhất định sẽ nói lời giữ lời nhỉ?”
Tống Sở Sở sửng sốt.
Chỉ thấy Tiểu Si tiến tới, cười tủm tỉm nói: “Sư tỷ à, tỷ đang làm gì thế?”
Tử Nam ngẩng đầu nhỏ lên, ngoan ngoãn nói: “Không làm gì cả, sư phụ bảo ta đọc hết những quyển sách này.”
Tiểu Si cười hì hì nói: “Đợi lát nữa rồi đọc.”
“Sư tỷ, tỷ lấy điện thoại di động của tỷ ra cho ta đi.”
“Ta dạy tỷ một thứ chơi vui lắm...”
Tử Nam lắc lắc cái đầu nhỏ: “Ta không chơi, ta muốn đọc sách.”
Tiểu Si không khỏi nghẹn lời, cô chuyển mắt: “Khụ khụ, ta nói sai rồi.”
“Không phải chơi, không phải chơi, là luyện tập thực chiến.”
“Tỷ học được nhiều thứ từ sư phụ như vậy, tóm lại là cần phải luyện tay một chút đúng chứ?”
“Bằng không thì sẽ không biết có học được hay không...”
Tử Nam ngơ ngơ ngác ngác gật đầu: “Vậy được rồi.”
Tống Sở Sở bên cạnh mới vừa muốn mở miệng đã bị Tiểu Si trừng với ánh mắt tràn ngập sát khí, lập tức ngậm miệng không dám nói tiếp nữa. Tiểu Si vui vẻ nhận điện thoại di động của Tử Nam, chỉ một hai giây đã tải phần mềm xong rồi.
Tiểu Si lấy lý do “Tử Nam làm gì thì cô ấy làm đó” ép Tống Sở Sở hủy bỏ thiết lập đề phòng trẻ con nghiện game trong điện thoại mình. Cô xoa hai bàn tay, hưng phấn nói:
“Tử Nam sư tỷ chú ý, sắp bắt đầu rồi đây.”
“Chúng ta đấu riêng một trận trước.”
“Tỷ ấn vào mấy phím này là được.”
“Đừng nói sư muội ta bắt nạt tỷ nhá ha ha ha ha, ta có thể cho tỷ 10 giây để làm quen trước.”
“Khà khà, để ta cho tỷ biết cái gì gọi là thực chiến chân chính!”
Tử Nam bên cạnh cầm điện thoại di động, động tác không thành thạo cho lắm, cứng ngắc cứng còng, mê mang gật đầu. Năm phút sau.
Tiểu Si nhìn hai chữ “thất bại” thật to trên màn hình, vẻ mặt dại ra.
“Không thể nào!”
Tiểu Si nhìn màn hình điện thoại di động, cảm thấy có chút hoài nghi nhân sinh luôn rồi.
Cô hồ nghi nhìn Tử Nam: “Sư tỷ, trước đây tỷ chưa chơi trò này thật à?”
“Không phải là đang tẩm ngẩm tầm ngầm đánh chết voi đấy chứ?”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Nam lộ ra vẻ nghi hoặc: “Chơi đùa cái gì cơ, đây không phải huấn luyện thực chiến à?”
Tiểu Si nhất thời cứng lại, buồn bực đặt điện thoại di động xuống.
“Thôi thôi, coi như ta chưa nói gì hết...”
Cô mơ hồ có loại cảm giác -- hình như mình bị tên bác sĩ nào đó tính kế rồi, thế nhưng cô không có chứng cứ...
Ngày hôm sau, Từ Huyền nhận được cuộc gọi của Tiền Huy.
“Bác sĩ Từ! Bộ phận công trình hạng mục được phân phối cho công ty của chúng tôi ấy, có một bộ phận đã sớm làm xong rồi.”
“Ngài có muốn tới thị sát một chút không?”
Từ Huyền giật mình.
Trước đây không lâu hắn mới vừa ký hợp đồng với một loạt công ty điền sản.
Cho dù Từ Huyền lấy [ rượu gạo Thất Tuệ ] để thu hút bọn họ, thúc đẩy ông chủ của những công ty ấy đẩy nhanh tiến độ công trình, cũng tuyệt đối không có khả năng nhanh đến mức này được.
Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, đổi thành công trình bình thường thì e là mới vừa khởi động nghi thức khởi công thôi. Đến cả công nhân và máy móc công trình đều chưa chắc đã hoàn toàn đến đông đủ...
Nếu như là những người khác nghe thấy tin tức đã làm xong một bộ phận, chắc chắn họ sẽ cho rằng Tiền Huy đang lừa dối họ cho mà xem... Có điều Từ Huyền đã lập tức hiểu được điều ảo diệu bên trong đó, hắn bật cười.
“Được, tôi rất nhanh sẽ đến ngay.”
Lúc này, Từ Huyền mang theo con khỉ đi đến địa điểm mà Tiền Huy nói cho hắn biết. Sau khi Từ Huyền đến hiện trường, Tiền Huy đích thân mang theo một đám nhân viên đi nghênh đón.
“Bác sĩ Từ, ngài xem như này có phù hợp với yêu cầu của ngài không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận