Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 838 - Cái gì! Chẳng phải thế này là khi dễ người thành thật à! (2)

“Thế là cậu ấy nghĩ ra cách này, giả vờ bị bắt cóc để hai người giao năm vạn tiền mặt chuộc người.”
“Cậu ấy gọi vài bạn học đến giúp cậu ấy trông chừng, lấy tiền, theo dõi, truyền lại tin tức, trói cậu ấy bằng dây thừng, vân vân.”
“Cuối cùng, vậy mà thật sự thành công lấy được tiền và không để hai người phát hiện bất kỳ sơ hở nào.”
“Sau khi thành công, cậu ấy cho những bạn học này mỗi người 100 tệ.”
Hai vợ chồng: “...”
Từ Huyền nói tiếp: “Đáng lẽ, đa số người bình thường gặp phải loại chuyện này đều sẽ báo cảnh sát sau khi chuộc được người về.”
“Nhưng vợ chồng hai người luôn trung thực thành thật.”
“Sau khi trở về, con hai người lại làm quá lên, khiến hai người sợ bị trả thù.”
“Cộng thêm năm vạn tệ cũng không coi là nhiều, thế là hai người nhẫn nhịn cho qua.”
“Vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Người chồng nghe đến nghiến răng nghiến lợi.
Ông nổi giận đùng đùng: “Tôi và mẹ nó kiếm tiền cực khổ như vậy, nó thì hố cha thế ư?”
Từ Huyền bật cười: “Lúc đầu, con anh cũng không dám đòi nhiều đến vậy, chỉ định đòi khoảng mấy ngàn tệ.”
“Suy cho cùng, nhiều tiền đến vậy, cậu ấy mười mấy tuổi cũng cầm muốn phỏng tay.”
“Nhưng thân phận cậu ấy là kẻ cướp mà!”
“Nếu đòi hai người ít tiền quá cũng không hợp lý chút nào...”
“Lúc đó, dù hai người có ngốc đến đâu cũng biết có điểm không đúng.”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Sau khi con trai hai người nhận tiền lại gặp phải một chuyện phiền phức.”
“Cậu ấy không có cách nào thẳng tay tiêu xài số tiền này.”
“Nếu hai người phát hiện, cậu ấy lại không thể nói rõ nguồn gốc số tiền, chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.”
“Thế là cậu ấy nảy ra thao tác gian xảo này.”
“Mỗi lần đến kỳ thi, cậu ấy sẽ bỏ ra rất nhiều tiền mời các bạn học giỏi trong lớp phối hợp.”
“Gian lận truyền đáp án cho cậu ấy, tạo thành điểm số cao ngút.”
“Sau đó, cậu ấy lại lừa hai người rằng mình thi rất tốt nên trường phát học bổng cho.”
“Đồng thời còn chủ động giao tất cả tiền học bổng cho hai người giữ.”
“Bậc cha mẹ như hai người lại còn cảm thấy rất vui mừng.”
“Đương nhiên cũng không tiện nhận hết, ít nhiều gì hai người cũng cho cậu ấy một ít tiền tiêu vặt.”
“Cứ thế, sau này cậu ấy có thể thoải mái tiêu tiền trước mặt hai người.”
“Bởi vì hai người làm ăn khá bận rộn, lần nào cũng do bà nội cậu ấy đi họp phụ huynh.”
“Thế nên cậu ấy dựng ra chuyện học bổng đến giờ vẫn không hề bị phát hiện...”
Tống Sở Sở ở bên cạnh nghe được, sắc mặt không khỏi trở nên kỳ quái.
Cô nhìn thoáng qua mặt hai vợ chồng này.
Khỏi phải nói. Đứa nhỏ này đúng là muốn ăn đòn đấy, mới bao lớn đã có thể nghĩ ra thao tác gian trá như thế. Hơn nữa còn có thể sắp xếp thỏa đáng, hành động và trí thông minh đều rất trâu bò.
Thật khó khiến người ta tin rằng với trí tuệ như cặp cha mẹ này mà có thể sinh ra con trai được như vậy...
Vợ chồng hai người nghe xong chỉ biết bốn mắt nhìn nhau, đều cảm thấy không nói nên lời.
Nói thật, làm cha mẹ lại bị con cái qua mặt như thế, đúng là quá xấu hổ.
Mà điều xấu hổ nhất chính là nếu không phải bác sĩ Từ nói ra, hai người họ đến giờ vẫn không phát hiện được... Thật sự khá mất mặt...
“Bác sĩ Từ, tôi có một câu hỏi.”
Người vợ chần chờ nói: “Không phải vừa rồi cậu có nói lần nào nó cùng bỏ tiền ra nhờ bạn học gian lận truyền đáp án cho nó hết mà?”
“Vậy sao lần này lại không thi tốt vậy?”
Từ Huyền mỉm cười: “Còn có thể do nguyên nhân gì nữa, đương nhiên là tiêu hết tiền rồi~”
“Tôi đề nghị hai người nên suy nghĩ tỉ mỉ một chút về chuyện gần đây hai người gặp phải.”
“Nếu không có gì bất ngờ.”
“Khoảng thời gian này, cậu ấy sẽ tiếp tục nghĩ ra một thao tác gian xảo khác.”
“Chuẩn bị nhận một phần “học bổng” từ hai người đấy.”
Cha cậu bé hơi co giật khóe miệng: “Không thể cho nó cơ hội.”
“Lần này, chờ nó về, xem tôi xử lý nó thế nào!”
Đúng lúc này, điện thoại di động của ông reo lên.
Cha cậu bé lấy ra xem, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén trong tích tắc! Ông ấn nút kết nối điện thoại.
Bên trong truyền đến giọng nói hết sức nhiệt tình: “Cha! Cha với mẹ đang ở đâu thế ạ?”
“Con nói cho hai người biết một tin tốt!”
“Hai người đoán xem trên đường tan học về nhà, con nhìn thấy ai nào!”
Sắc mặt cha cậu bé vô cùng dữ tợn, giọng nói lại cực kỳ nhẹ nhàng: “Ồ? Con trai, con gặp ai vậy?”
“Không lẽ con tìm được bà nội rồi?”
Đầu dây bên kia điện thoại đắc ý nói: “Ha ha, cha đoán đúng rồi! Con gặp bà nội thật á!”
“Khi nào hai người về đấy ạ? Bây giờ con đưa bà nội về nha.”
Cha cậu bé nghiến răng nghiến lợi nhưng giọng điệu vẫn hòa nhã: “Con ở nhà chờ trước đi, cha và mẹ con lập tức về ngay đây.”
“Yên tâm, chờ cha mẹ về đến nhà rồi, chắc chắn sẽ khen thưởng con hậu hĩnh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận