Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 217 - âm hồn uất ức nhất trong lịch sử (1)

“Tôi không dám nói gì, cũng không dám hỏi gì đâu......”
“Thường Duy, ngươi còn nói ngươi không biết võ công* !”
* Câu nói xuất phát từ phim Cửu phẩm chi ma quan (còn gọi là Bao Thanh Thiên mặt trắng) năm 1994 của Châu Tinh Trì
* Câu nói xuất phát từ phim Cửu phẩm chi ma quan (còn gọi là Bao Thanh Thiên mặt trắng) năm 1994 của Châu Tinh Trì
Cảnh sát Vương lập tức luống cuống: “Bác sĩ Từ, anh mau giải thích giúp tôi một chút đi.”
Từ Huyền không nhịn được bật cười.
“Cảnh sát Vương, anh đừng quá căng thẳng.”
Cảnh sát Vương cười khổ: “Sao tôi có thể không căng thẳng cho được?”
“Tôi nói cho anh biết, giờ khắp người tôi từ trên xuống dưới toàn là mồ hôi lạnh.”
“Đây chính là chuyện cực kỳ lớn liên quan đến danh dự của cục chúng tôi!”
“Nếu không giải thích chuyện này rõ ràng, có khi ngày mai tôi sẽ phải giao lại súng và cuốn gói đi thật đấy.” Lúc này, trong lòng anh ta có chút hối hận.
Vốn nể mặt Từ Huyền cũng là chỗ quen biết nên anh ta mới để bọn họ chạy tới đây. Tiện thể cũng muốn khoe ra một ít diện mạo tốt đẹp của cục.
Gần đây, bầu không khí trong cục bọn họ đúng là không tệ.
Các đồng nghiệp đều dám đánh dám liều, tỉ lệ phá án cũng tăng vọt. Nào ngờ lại xảy ra loại chuyện như vầy...
Từ Huyền mỉm cười lắc đầu: “Chủ yếu là vì hoàn cảnh nơi này của các anh tương đối đặc biệt.”
Cảnh sát Vương sững sờ: “Hoàn cảnh thế nào?”
Từ Huyền mỉm cười, “Đừng nóng vội, chúng ta đi ra ngoài trước rồi nói tiếp.”
“Đi nơi giam giữ tội phạm xem thử.”
“Chỗ đó thì có gì đáng xem chứ?”
Trong lòng cảnh sát Vương có chút buồn bực, có điều anh ta cũng không từ chối.
Lúc bấy giờ, anh ta dẫn hai người Từ Huyền ra ngoài.
Sau khi đến bên ngoài nơi giam giữ, Từ Huyền nhìn thoáng qua bên trong, khóe môi hơi nhếch lên.
Từ Huyền nói: “Chẳng lẽ anh không phát hiện chỉ cần người nào từng đợi ở phòng giam này đều sẽ chủ động nhận tội à?”
“Tất nhiên, liệu tội này có phải do người đó làm thật hay không thì rất khó nói.”
Vãi đạn!
Nghe Từ Huyền nói kiểu này, cảnh sát Vương mới giật mình kịp thời phản ứng! Lúc nãy khi vừa nhìn vào ghi chép, anh ta còn cảm thấy khá kỳ quái! Hiện giờ được Từ Huyền nhắc nhở rồi anh ta mới nhận ra quy luật!
Nếu chỉ là vụ án nhỏ, rất nhiều người bị giữ lại trong vòng một, hai ngày hoặc thậm chí được thả ra vào cùng ngày đều không có việc gì. Họ đều được vô tội thả về.
Nhưng càng là vụ án lớn, nghi phạm càng bị giữ lại trong thời gian dài thì nhất định họ sẽ nhận tội chỉ sau vài ngày chờ đợi!
Không người nào được thả ra cả!
Nói cách khác, càng là vụ án phạm tội có kết cục thê thảm thì khả năng bị oan uổng càng lớn! Nghĩ đến điều này, cảnh sát Vương cũng bị dọa tới mức đổ đầy mồ hôi lạnh.
“Bác sĩ Từ, đây đây...... đây là tình huống gì vậy?”
“Sao lại xảy ra loại tình huống này?”
Từ Huyền lộ ra nụ cười kỳ quặc, “Thật ra, chủ yếu cũng không thể trách các anh.”
“Nhưng cũng không thể nói hoàn toàn không liên quan gì đến các anh.”
Hai câu này làm cho cảnh sát Vương run sợ trong lòng.
Từ Huyền lên tiếng: “Anh còn nhớ mấy tuần trước có một nghi phạm bị những phạm nhân khác trong cùng phòng giam đánh chết chứ?”
Cảnh sát Vương nhíu mày ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu nói: “Đúng là có người như vậy.”
“Tôi nhớ hình như người này cũng là một tay đàn anh già đời, còn xăm hình một con rồng trên người.”
“Lần đó là vì kéo bè kéo lũ đánh nhau nên mới bị bắt vào.”
“Bác sĩ Từ, không phải là......”
Anh ta cũng đã đích thân trải nghiệm vụ án giấu xác trong vách tường lần trước.
Bình thường lúc rảnh rỗi, anh ta đều không bỏ sót lần livestream nào của Từ Huyền. Anh ta đã sớm mong đợi một điều gì đó trong lòng.
Từ Huyền mỉm cười, gật đầu nói: “Đúng vậy, chính là anh ta làm ảnh hưởng tới từ trường nơi này của các anh.”
“Bắt đầu từ năm 16 tuổi, số lượt người này tiến vào cục cảnh sát giống như cơm bữa trong nhà mình.”
“Chuyện ra ra vào vào đã sớm trở thành thói quen.”
“Nhưng lần trước sau khi ra khỏi cục cảnh sát, anh ta quen được một người bạn gái.”
“Thế là từ đó bắt đầu cải tà quy chính, còn tìm được công việc sửa xe.”
“Tuy tiền lương không cao, nhưng cũng đủ nuôi sống gia đình.”
“Lần đó các anh bắt anh ta là lúc anh ta đang trong tiệm cơm chờ bạn gái anh ta đến cùng dùng bữa.”
“Hôm đó là kỷ niệm tròn 2 năm yêu đương của anh ta và bạn gái, anh ta còn chuẩn bị sẵn nhẫn và dự định cầu hôn.”
“Lúc này, hai đám người bên cạnh xảy ra xô xát vì một cuộc cãi vã.”
“Anh ta cũng vừa bình tĩnh ngồi nhìn đám người này đánh nhau, vừa đợi bạn gái tới.”
“Không ngờ anh ta còn chưa đợi được bạn gái tới thì cảnh sát đã tới trước.”
“Sau khi cảnh sát đến, thấy anh ta có hình xăm bèn coi anh ta thành kẻ chung bọn với đám người kéo bè kéo lũ đánh nhau kia, thế là bắt anh ta về luôn......”
“Anh ta muốn giải thích với cảnh sát, nhưng lúc đó, mấy người cảnh sát kia vốn không hề để ý tới anh ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận