Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 929 - Con ma này hung ác thế, ngay cả cảnh sát cũng dám trả thù?

Mà ngay cả người làm công bày biện bài vị này, bên cạnh không ai dám đến gần... Những lời này, cảnh sát Vương cũng không biết nên nói với Từ Huyền như thế nào.
Từ Huyền cười nhạt, lắc đầu nói: "Không phải trả thù."
Cảnh sát Vương nhíu mày: "Không phải trả thù?"
"Vậy sao trong cục lại có con ma khác?"
"Lẽ nào là... lại có án oan?"
Cảnh sát Vương lập tức nhớ đến lần trước Từ Huyền dẫn anh ấy đi bắt Hứa Tiểu Diêm ở trong cục.
Nhưng anh ấy lập tức nhíu mày, tự bác bỏ suy nghĩ của mình: “Cũng không đúng, gần đây trong cục không có phạm nhân nào ngủm cả…” Từ Huyền mỉm cười.
"Chuyện này là do một đồng nghiệp trong cục các anh làm đó."
"Đồng nghiệp?"
Cảnh sát Vương nghe thấy hai chữ này, không biết nghĩ đến điều gì, lập tức thay đổi sắc mặt.
Đồng nghiệp trong cục, hơn nữa còn dính líu đến ma, cũng chỉ có người đó… Không lẽ thật sự là người đó làm…
Từ Huyền mỉm cười lắc đầu: "Không phải anh ta."
"Anh có còn nhớ, trong cục các người có một cảnh sát hình sự tên là Lục Dao không."
Cảnh sát Vương nhướng mày, hình như không có ấn tượng mấy với người này.
Anh ấy gật đầu nói: "Có người này."
"Cậu nhóc này vào cục khoảng mấy năm trước."
"Lúc đầu, người này không tồi."
"Phá án rất tích cực."
"Sau đó không biết là làm sao, thay đổi rất lớn."
"Anh ta đã sớm nghỉ việc rồi."
"Nghe nói sau đó bắt đầu lăn lộn với mấy người không đứng đắn trong xã hội."
"Bây giờ cũng đã lâu, tôi không nghe thấy tin tức của anh ta rồi."
Từ Huyền thản nhiên nói: "Anh ta đã chết."
Cảnh sát Vương nghe nói người này đã chết thì ngây ra một lúc, chân mày nhíu chặt lại.
"Bác sĩ Từ."
"Tuy đãi ngộ của cục chúng tôi không tính là xuất sắc, nhưng cũng không có chỗ nào có lỗi với anh ta đúng không?"
"Hơn nữa mọi người tốt xấu gì cũng xem là có một đoạn tối lửa tắt đèn."
"Người này đã chết rồi, còn đến tìm mấy đồng nghiệp chúng tôi gây phiền phức nữa à?"
Từ Huyền lắc đầu: "Anh đã quên vừa nãy tôi đã nói không phải là trả thù."
Cảnh sát Vương giật mình: "Bác sĩ Từ, ý của anh là bên trong có tình hình khác?"
Từ Huyền gật đầu: "Tình hình trong nhà cảnh sát Lục Dao tương đối đặc thù."
"Ban đầu, lúc thẩm tra, bởi vì một người chú của anh ta mất tích lúc anh ta còn nhỏ, cũng thông qua bình thường."
"Sau đó anh ta nhậm chức trở thành cảnh sát, chú của anh ta đã trở về."
"Đồng nghiệp của anh mới biết chú anh ta chưa chết."
"Mà là mấy năm nay luôn bán bột mì ở nước ngoài..."
"Hơn nữa còn gia nhập vào một thế lực không nhỏ."
"Sau đó anh ta lập tức báo cáo chuyện này lên cấp trên."
"Bên trên đã sắp xếp anh ta đi làm nội ứng..."
"Trên danh nghĩa là đuổi việc."
“Đồng thời vì để bảo mật, cũng không có nói cho các người biết.” Cảnh sát Vương nghe vậy, sắc mặt lại thay đổi. Lại liên tưởng đến tình hình vừa rồi Từ Huyền nói.
Lúc này, trong lòng anh ấy đã có ít suy đoán...
Quả nhiên cảnh sát Vương nghe Từ Huyền nói tiếp.
"Sau đó cảnh sát Lục Dao, sau khi bị đội cảnh sát ‘đuổi việc’ đã bắt đầu gia nhập vào tổ chức thuốc phiện của chú anh ta."
"Mấy năm nay, trải qua khoảng thời gian nằm vùng điều tra."
"Cuối cùng cũng điều tra được tình hình cụ thể của tổ chức này."
"Còn có tin tức cặn kẽ thượng du hạ du."
"Thậm chí còn lợi dụng quan hệ với chú, làm tới tên đầu sỏ trong tổ chức bột mì."
Trong lòng cảnh sát Vương thầm cảm thán.
Làm nội ứng được xem là công việc nguy hiểm nhất của cảnh sát bọn họ. Không ai sánh bằng!
Những tên buôn bột mì, ai nấy đều lăn lộn trên con đường sinh tử nhiều năm. Có thể còn sống sót đồng thời làm lớn, ai nấy đều rất tinh ranh! Muốn lừa gạt bọn họ khó khăn cỡ nào!
Chỉ cần hơi lộ ra chút sơ hở sẽ bị hoài nghi, đều không cần chứng cứ. Trực tiếp một phát bắn chết, ném cho chó ăn!
Trong chuyện này trải qua bao nhiêu nguy hiểm và chấn động lòng người, Từ Huyền không cần nói, anh ấy cũng có thể đoán được… Lúc này, Từ Huyền ung dung nói: "Đáng tiếc không lâu trước, cảnh sát Lục đã chết."
"Tai nạn xe."
Cảnh sát Vương không nhịn được: "Anh ta chết như thế nào vậy?"
"Sao lại bị những tên buôn bột mì đó phát hiện được?"
Anh ấy làm cảnh sát nhiều năm nên cũng khá hiểu thủ đoạn của mấy kẻ buôn bột mì.
Nếu có nội ứng bị phát hiện, để trả thù và chấn hiếp mọi người, thông thường sẽ giày vò nội ứng này cách mà người thường khó có thể tưởng tượng được! Trước đây cảnh sát Vương có xem qua mấy bản báo cáo nội bộ, có mấy đồng nghiệp làm nội ứng bị phát hiện.
Khi tìm được thi thể đã không còn là hình người... Xa thì không nói.
Chính là không lâu trước, lão Triệu được Từ Huyền cứu chính là ví dụ rõ nhất! Rất nhiều đồng chí bị giày vò còn tàn nhẫn hơn cả lão Triệu!
Cảnh sát Vương nghĩ đến đây, trong lòng nặng trịch... Từ Huyền lắc đầu: "Không phải."
"Tai nạn xe đơn thuần thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận