Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 956 - Lý luận cửa sổ vỡ và công nhân đau khổ.

Hoàn toàn là hai người khác nhau.
Triệu Khả Nhan cười dịu dàng: "Vẫn phải cảm ơn thần dược của bác sĩ Từ."
"Nếu không có cậu, chỉ sợ hiện tại tôi không có mặt mũi gặp ai cả."
"Bác sĩ Từ, lần này tôi đến là có một chuyện muốn hỏi ý kiến của cậu."
Từ Huyền mỉm cười: "Chị nói đi."
Triệu Khả Nhan thở dài: "Bác sĩ Từ, chồng của tôi lại về nước tới tìm tôi gây phiền phức rồi."
"Trước đó ông ta cũng có đến tìm tôi."
"Nhưng lần này rất phiền."
Trước đây, chồng của Triệu nữ sĩ chỉ là một chủ nhà xưởng nhỏ, thân gia hơn chục triệu tệ. Kết quả bởi vì say mê cờ bạc, trút vốn gán nợ.
Chỉ có thể dẫn người thứ ba chạy trốn ra nước ngoài, để lại cục diện rối rắm cho vợ mình. Nhưng điều khiến ông ta không ngờ là!
Người vợ không có tài này trở tay đã xử lý hết mọi chuyện! Hơn nữa tài sản còn gấp trăm lần!
Còn trở thành nữ phú hào có tiếng trong nước!
Lần này, ông xã của Triệu Khả Nhan mừng như điên!
Dù sao thì ban đầu ông ta bỏ chạy, vẫn chưa ly hôn với Triệu Khả Nhan! Nếu như đổi lại là trước đây, lúc Triệu Khả Nhan thích "cầu thần bái phật".
Dưới tình hình nhân mạch rộng rãi, “đại ca” khắp nơi. Muốn giải quyết chuyện này vốn không khó.
Nhưng từ khi bà nghe lời của Từ Huyền, sau khi "cắt đứt nhân quả", bắt đầu độc lập tự mình cố gắng dùng đạo xử thế, quan hệ với nhiều ông lớn cũng xa cách không ít.
Trong lúc nhất thời, đúng là hơi khó giải quyết.
Dù sao thì bà có tiền đi chăng nữa cũng chỉ là một thương nhân, còn là phụ nữ.
Triệu Khả Nhan thở dài nói: "Bác sĩ Từ. Tôi biết dựa theo pháp luật, ông ta vẫn chồng tôi, tôi làm như vậy là không đúng!"
"Nhưng tôi chỉ giận vì trước đây ông ta chạy trốn, vứt lại một mình tôi chống đỡ khó khăn!"
"Lúc đó, trước khi ông ta đi còn cố ý mượn nhiều khoản vay nặng lãi!"
"Cảnh tượng những người đó cầm đao chặn trước nhà tôi đòi tiền tôi, cả đời này tôi đều không quên được!"
"Nếu không phải tôi có vận may tốt thì suýt chút nữa bị những người đó..."
"Từ đó về sau tôi đã thề cả đời cũng không tha thứ cho ông ta!"
Triệu Khả Nhan nói đến đây, trong mắt cũng có vẻ tức giận.
"Bác sĩ Từ, có thể... nghĩ cách đuổi ông ta đi không?"
"Tôi vĩnh viễn không muốn gặp lại ông ta!"
Từ Huyền gật đầu: "Không thành vấn đề."
"Nhưng..."
Sắc mặt Triệu Khả Nhan ngưng lại, vội vàng hỏi: "Nhưng làm sao?"
Từ Huyền mỉm cười: "Chị đừng vội."
"Tôi chỉ muốn nói, nếu như chỉ là đuổi đi, vậy rất đơn giản."
"Nhưng đuổi đi rồi, ông ta vẫn sẽ trở về."
"Vẫn sẽ tiếp tục dây dưa với chị."
"Hơn nữa còn dùng thủ đoạn ghê tởm hơn, không hề có giới hạn."
"Cho nên tôi muốn hỏi chị."
"Rốt cuộc là muốn đuổi ông ta."
"Hay là muốn mãi mãi không gặp ông ta nữa?"
"Nếu như là lựa chọn phía sau."
"Vậy thì có thể sẽ làm một ít chuyện khiến trong lòng chị khó chấp nhận được."
Triệu Khả Nhan thoáng ngây ra, giọng điệu của Từ Huyền khiến bà có loại cảm giác không ổn...
Bà đắn đo một lúc, do dự mở miệng nói: "Bác sĩ Từ, tôi tuân theo luật pháp công dân."
"Dù cho tôi có hận ông ta."
"Tôi cũng không thể làm chuyện phạm pháp..."
Từ Huyền không khỏi lắc đầu cười: "Chị đang suy nghĩ gì vậy."
"Tôi cũng là bác sĩ tâm lý chính quy đó."
"Sao có thể để chị làm chuyện đó chứ."
Lúc này Triệu Khả Nhan mới thở phào nhẹ nhõm.
Bà thật sự sợ Từ Huyền làm ra chuyện khác người gì đó.
Dù sao thì trong mắt bà, bác sĩ Từ, chỉ sợ không phải là pháp luật phàm tục có thể hạn chế... Triệu Khả Nhan vội vàng dò hỏi: "Bác sĩ Từ, vậy bây giờ tôi nên làm gì?"
Từ Huyền mỉm cười: “Rất đơn giản.”
"Chị trực tiếp đồng ý với chồng chị là được."
"Nên gặp mặt thì cứ gặp mặt, nên dùng bữa thì cứ dùng bữa."
"Cứ bầu bạn."
"Đương nhiên, nếu như là yêu cầu quá đáng, tất nhiên có thể từ chối."
Sắc mặt của Triệu Khả Nhan chợt thay đổi, trong ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét.
Không phải chán ghét Từ Huyền.
Là bà vừa nghĩ đến cảnh tượng mà Từ Huyền nói, ở cùng với người chồng cũ đó, cho dù là gặp mặt. Đã khiến trong lòng bà cảm thấy chán ghét đến cực điểm.
Nếu như người nói những lời này với bà là người khác, chỉ sợ hiện tại bà đã quay lưng bỏ đi. Triệu Khả Nhan nhẫn nhịn sự ghét bỏ, nhíu mày hỏi: "Bác sĩ Từ, vậy sau đó thì sao?"
Từ Huyền cười nhạt: "Sau đó à?"
"Chẳng phải tôi đã nói sau đó chị không còn gặp lại ông ta nữa à."
Triệu Khả Nhan không khỏi ngây ra.
Đơn giản vậy à?
Triệu Khả Nhan vô cùng nghi hoặc nhìn về phía Từ Huyền.
Cách này thái quá lắm rồi.
Bà chần chờ nói: "Bác sĩ Từ, làm như vậy thật sự được à?"
"Lẽ nào ông ta nhìn thái độ này của tôi, sẽ không cảm thấy có trò, tiếp tục bám lấy tôi?"
Từ Huyền mỉm cười gật đầu: "Đương nhiên là có."
"Không chỉ bám lấy chị, hơn nữa sẽ tiếp tục đòi tiền chị."
Triệu Khả Nhan ngây ra: "Vậy phải làm sao..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận