Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 790 - Ai từng xem livestream đều biết, oán khí của hồn ma chết bất đắc kỳ tử khá mạnh (2)

Cô là giáo viên của Vương Tiểu Lâu.
Nếu một học sinh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đặc biệt là xảy ra chuyện trong trường, chắc chắn trường học cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Từ Huyền cười nhạt: “Không cần khách sáo.”
“Tôi sẽ không ăn bữa cơm này.”
Tống Vũ Nguyên lộ vẻ thất vọng khó thấy rõ: “Ok...”
“Thế... hẹn gặp lại.”
Sau khi Từ Huyền rời đi.
Điện thoại Tống Vũ Nguyên vang lên âm báo WeChat.
Một đám người trong nhóm “A2 Mãi Trường Tồn” trên WeChat thay phiên nhau @ cô.
“Nữ thần Tống ơi, cậu nói chuyện với Từ Huyền thế nào rồi? Cậu ta có muốn tham gia không?”
“Khà khà, có thể nhắn Từ Huyền lúc đến tiện thể đem theo vài chai “rượu giả” không? Nghe nói nhờ chiến thuật hunger marketing mà loại rượu này của cậu ta hot lắm đó, muốn cách mấy cũng không mua được. Đúng lúc tôi sắp đi xem mắt, có thể cho bạn học cũ dính ké miếng hào quang để thuận lợi không? Với cả cho tôi mua thêm vài chai về hiếu kính cha vợ tương lai nữa~”
“Hê hê, vừa hay có thể xem bói giúp tôi, coi thử chồng tôi có giấu tôi tìm hồ ly tinh lẳng lơ khác bên ngoài luôn không!”
Tống Vũ Nguyên ấn điện thoại mấy lần để trả lời: “Tôi hỏi rồi, Từ thần tương đối bận rộn, có lẽ sẽ không tham gia.”
“Phải rồi, gần đây tôi cũng hơi bận việc ở trường, không đến được luôn nhé.”
Rất nhiều người trong nhóm WeChat nhất thời thất vọng.
Đặc biệt là vài cậu bạn động tâm tư sau khi hơi “phát tài” đều ồn ào gửi tin nhắn khuyên Tống Vũ Nguyên đừng nên phụ tình nghĩa bạn học...
Tống Vũ Nguyên đọc vài câu thì không khỏi nhíu mày.
Dứt khoát khóa màn hình và cất di động vào. Mắt không thấy tâm không phiền...
Mấy ngày sau.
Trong một nhà hàng nọ, nhóm người trẻ tuổi vừa uống rượu vừa khoe mẽ.
“Nhớ hồi đó, Từ Huyền còn bị tôi chép bài tập, không ngờ bây giờ cậu ta lại hot trên mạng dữ như vậy.”
“Ha ha, cậu ta hot thì có ích gì, chẳng phải không thèm nhận đám bạn học cũ chúng ta đấy à?”
“Ầy, rốt cuộc mọi người biết tình huống là sao không? Không phải lúc đầu nữ thần Tống còn nói là sẽ đi à, sao giờ cô ấy cũng không đến luôn rồi?”
“Hình như tôi biết một chút nè.”
Một nữ sinh đeo kính điềm đạm nho nhã nói: “Sau đó, tôi có inbox hỏi Tống Vũ Nguyên thử.”
“Cô ấy nói với tôi rằng Từ thần nói cho cô ấy biết nếu đi sẽ hối hận...”
“Hơn nữa còn thuyết phục các cậu nếu không có chuyện gì thì tốt nhất đừng nên tụ tập...”
Cô vừa nói ra đáp án này, mọi người đang có mặt không khỏi nhíu mày.
Nét mặt thoáng trở nên khó coi. Cái gì gọi là nếu đi sẽ hối hận?
Tốt xấu gì hồi đó cũng là bạn học chung lớp 3 năm trời.
(Ở Trung Quốc, thời gian học tiểu học là 6 năm, cấp 2 là 3 năm, cấp 3 là 3 năm)
Không muốn đến thì thôi đi, có cần xem thường họ rõ ràng đến thế không? Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong nhà hàng trở nên yên tĩnh gượng gạo.
“Ha ha, bây giờ người ta là streamer nổi tiếng, phát đạt có tiền. Phàm phu tục tử như chúng ta không có tư cách ở cùng cậu ta là phải rồi.”
“Chính là chúng ta không xứng ~”
Một cậu bạn mập mạp vội vàng đứng dậy thay đổi không khí: “Nào nào, các bạn học, năm tháng thoi đưa, ngày giờ trôi nhanh, thời gian chơi đùa trên sân trường tươi đẹp vẫn hiện lên rõ mồn một trước mắt nha. Hôm nay, chúng ta lại được tụ họp cùng nhau, tôi cực kỳ vui vẻ. Gặp được nhau không bàn danh lợi, nâng ly rượu cung chúc an khang, chúc mỗi bạn học đang ngồi đây đều được thế giới tốt đẹp ôm trọn vào lòng, chúng ta cùng uống một ly nào~”
“Mập nói lời này có trình độ quá nha, không hổ là đại diện lớp văn. Dô, các bạn học, uống rượu uống rượu thôi.”
“Nói đúng lắm, nếu đã không có tình cảm bạn học thì quan tâm cậu ta làm gì? Cụng ly cụng ly!”
Bầu không khí lần nữa trở nên náo nhiệt.
Đúng lúc này, một anh chàng tóc đỏ bỗng cảm thấy hơi khó chịu. Anh ta ráng nhịn một chút nhưng thật sự không nhịn nổi nữa.
Ào một ngụm nôn thẳng lên bàn. Đồ ăn trên bàn lập tức hỏng hết phân nửa.
Những người khác đều nhíu mày, sau đó giả vờ quan tâm: “Cương Tử, cậu sao rồi?”
“Ha ha, không uống được thì đừng có uống chứ, còn gắng gượng.”
Anh chàng tóc đỏ lộ ra vẻ mặt đau khổ: “Tôi cảm thấy hơi khó chịu.”
“Có phải thức ăn này có vấn đề gì không?”
Mọi người giật nảy mình, cẩn thận cảm nhận thử. Ai cũng cảm thấy trong người khó chịu, đầu óc choáng váng. Người nào người nấy lập tức thay đổi sắc mặt.
Phút chốc đã có thêm hai người nữa ôm bụng kêu gào: “Đau! Đau bụng!”
Sau đó, càng ngày càng nhiều người có cảm giác buồn nôn muốn ói.
“Thức ăn này có vấn đề, gọi phục vụ đi!”
“Tôi xong phim rồi, ai còn sức nhanh gọi 120 đi!”
“Má nó chứ, thằng ngu nào chọn nhà hàng này vậy!”
Lúc này, trong đầu rất nhiều người đều hiện lên câu nói lúc nãy của Từ Huyền, thầm cảm thấy hối hận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận