Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 341 - Bởi vì sức ăn quá lớn nên bị bỏ rơi ba lần… (1)

“Chờ tới lúc cha đẻ cậu có tiền và trở lại tìm cậu thì cô nhi viện kia đã đóng cửa rồi, ông ta cũng không có cơ hội nào tìm lại cậu.”
“Đây là tiếc nuối duy nhất trong lòng ông ta nhiều năm qua.”
Sau khi Từ Huyền nói xong những lời này.
Rất nhiều khán giả xem live trong phòng live đều không nín được cười nắc nẻ.
“Tuyệt vời! Rốt cuộc bây giờ tôi cũng hiểu được câu thành ngữ số phận long đong rồi!”
“Rõ ràng là một câu chuyện rất bi thương, nhưng tại sao tôi lại cười ra tiếng heo kêu.”
“Bệnh hữu, tôi phải nói một câu công bằng, đúng là chuyện này không thể trách cha cậu được, cậu xem, ông ta còn bán cả máu nữa kìa, quả thực đã ráng dữ lắm rồi...”
“Tôi cũng nói một câu công bằng đây, chuyện này không thể chỉ trách nhà họ hàng nọ của cậu, ha ha ha ha... nấc.”
“Tôi cũng nói tiếp một câu công bằng nữa, không thể trách cặp vợ chồng già kia luôn nha~”
“Bệnh hữu, tôi tổng kết lại một chút, đây chính là số mệnh đó, ai bảo cậu có sức ăn mạnh thế làm gì... Ha ha.”
“Chẳng lẽ mọi người không ai nghi ngờ tại sao cô nhi viện kia đóng cửa hết hả?
[Cười ẻ.jpg]
[Vua Ăn Căng Tin] nghe đến choáng váng.”
Nếu không phải chính miệng Từ Huyền nói, cậu ta cũng không nghĩ đến câu chuyện thuở bé của mình lại phức tạp đến vậy... Cậu ta cũng không biết nên nói gì.
Đại khái là đầu óc quá choáng rồi, vô thức nói ra một câu: “Nhưng cha mẹ hiện tại của tôi cũng không giàu có gì lắm mà....”
Từ Huyền nghe cậu ta nói xong cũng không nói gì.
Chỉ lộ ra nụ cười lễ phép nhưng không xấu hổ.
Đông đảo khán giả xem live trong phòng live đều hứng khởi.
“Bệnh hữu à, sao cha mẹ nuôi hiện tại của cậu không có tiền, lẽ nào trong lòng cậu không rõ ư?”
“Cười chết tôi! Giờ thì tôi hiểu câu nhãi con ăn nghèo ông già có nghĩa là gì rồi.”
“Tò mò quá, không biết sau khi cha mẹ nuôi nhận cậu ta về rồi phát hiện chân tướng sẽ có tâm trạng thế nào và đấu tranh nội tâm tới cỡ nào rồi cuối cùng mới quyết định giữ cậu ta lại nhỉ, ha ha.”
[Vua Ăn Căng Tin] lập tức thấy hơi xấu hổ. Lúc này, tâm trạng cậu ta đang khá phức tạp.
Vốn dĩ lúc bị người khác trêu là thùng cơm, cậu ta đều có thể cười hề hề rồi cho qua. Thậm chí, lắm lúc còn tự mình nói đùa hùa theo.
Dù sao cậu ta cũng không phải con gái, chả cần phải cân nhắc thận trọng gì.
Đối với đàn ông con trai thì chuyện ăn nhiều cũng không có gì mất mặt. Chỉ là, lúc này đây, cậu ta mới biết được bởi vì mình có sức ăn quá mạnh mà khi còn bé đã bị bỏ rơi ba lần... Đúng là làm cậu ta cảm thấy nhói lòng...
“Bác sĩ Từ, hiện giờ tâm trạng của tôi hơi suy, cho tôi chút thời gian hòa hoãn lại trước đã...”
[Vua Ăn Căng Tin] khẽ dựa vào lưng ghế, ánh mắt đã có chút tan rã. Lúc này, cậu ta cảm thấy hình như mình có chứng kén ăn thật...
Một lát sau, [Vua Ăn Căng Tin] rầu rĩ nói: “Bác sĩ Từ, anh nói xem tôi có nên nhận lại cha... nhận lại ông già kia không...
Từ Huyền mỉm cười: “Đương nhiên chuyện này tùy cậu quyết định.”
“Có điều, tôi có thể phỏng đoán kết quả cho mỗi phương hướng lựa chọn khác nhau giúp cậu.”
[Vua Ăn Căng Tin] gật đầu lia lịa: “Bác sĩ Từ, anh nói đi.”
Từ Huyền nói: “Nếu cậu lựa chọn không nhận lại, vậy thì cha đẻ của cậu sẽ không làm khó cậu.”
“Chỉ là sau khi ông ta trăm tuổi cũng sẽ không để lại bất kỳ tài sản gì cho cậu.”
“Cùng lắm là sau này âm thầm trợ giúp cho cậu một chút.”
“Suy cho cùng, hiện tại bản thân ông ta cũng đã tái hôn và có những đứa con khác.”
“Nếu cậu lựa chọn con đường khác.”
“Công khai khôi phục quan hệ cha con với ông ta.”
“Cha mẹ nuôi của cậu cũng không có ý kiến gì, ngược lại còn chúc mừng cậu.”
“Về sau cậu cũng không cần âu sầu về vấn đề tiền bạc nữa.”
“Nhưng có lẽ sau này cậu cũng không hạnh phúc lắm đâu.”
[Vua Ăn Căng Tin] giật mình: “Sao vậy bác sĩ Từ, sao tự dưng tôi lại không hạnh phúc?”
Từ Huyền nói với biểu cảm kỳ quái: “Cha đẻ của cậu có chút ám ảnh tâm lý với sức ăn của cậu.”
“Vào mấy năm đầu sau khi khôi phục quan hệ.”
“Xuất phát từ nội tâm áy náy với cậu, ông ấy sẽ không bày tỏ gì cả.”
“Đợi đến mấy năm sau, lúc quan hệ giữa hai người càng ngày càng gần gũi, thật sự đã có tình cảm cha con.”
“Bởi vì một phần ám ảnh từ quá khứ.”
“Chủ yếu cũng là vì cân nhắc đến sức khỏe của cậu.”
“Ông ta sẽ bắt đầu hạn chế sức ăn của cậu.”
“Khi đó, tuy cậu đã có tiền rồi.”
“Nhưng mỗi lần muốn ăn thứ gì đó nhiều một chút đều phải lén lút trốn tránh ông ta...”
Rất nhiều khán giả xem live trong phòng live cười muốn nứt làm đôi.
“Cha cậu ta: Tiền và cơm, con chỉ có thể chọn một! Lên, chọn đi!”
“Cười chết mất thôi, ám ảnh tâm lý luôn á hả? Đoán chừng cha cậu vừa thấy cậu ăn ngon lành như thế sẽ nhớ ngay đến cảm giác bán máu lúc trước, trong lòng đau đến quặn thắt...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận