Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 576 - Sợ là kiểu chết này sẽ khiến dòng họ cười chê cả đời (2)

“Ha ha, yêu cầu nói rõ mức độ ám ảnh tâm lý của cha bệnh hữu cho tôi nghe tí nào~”
[Lỗ Tai Mèo Tiểu Dã] cũng dở khóc dở cười.
“Ừm, với tính cách của mẹ tôi, bà làm ra loại chuyện này cũng không có gì kỳ quái.”
“Đúng rồi bác sĩ Từ, vậy cha tôi làm sao bây giờ... Tôi cảm thấy ông đáng thương quá đi.”
“Nhưng tôi lại sợ mẹ tôi tức giận...”
Từ Huyền mỉm cười: “Rất đơn giản, cô bảo cha cô cất những vật kia đi, qua mấy năm nữa hãy đốt hoặc vứt bỏ.”
“Ông thiếu thứ gì, cô mua cho ông là được, có thể mua đồ tốt một chút.”
“Cô chi tiền mua đồ, mẹ cô sẽ không nói gì đâu.”
[Lỗ Tai Mèo Tiểu Dã] gật đầu lia lịa: “Cảm ơn bác sĩ Từ, tôi biết nên làm sao rồi.”
Sau đó, cô lại thở dài: “Có điều tôi ngẫm lại vẫn rất khó chịu.”
“Những năm qua, mẹ tôi keo kiệt thật đấy nhưng toàn là keo kiệt với bà và cha tôi thôi.”
“Hai người họ xưa nay chưa từng bủn xỉn với tôi.”
“Mấy hôm trước, họ còn cho tôi tiền đặt cọc mua nhà trả góp...”
“Tôi thà họ đừng cho tôi nhiều tiền như vậy để họ ở với tôi thêm vài năm nữa cũng được...”
Đông đảo khán giả trong phòng live nghe thế cũng có chút thổn thức.
Mọi người sôi nổi an ủi.
“Bệnh hữu, ít nhất cô vẫn còn cha, cha mẹ tôi đã sớm đi hết, chỉ còn lại mình tôi thôi... haiz.”
“Cha tôi cũng kẹt xỉ lắm, ông ấy sống tiết kiệm cả đời, lúc nhỏ tôi còn tưởng rằng nhà chúng tôi rất nghèo, làm tôi rất tự ti. Kết quả thời điểm tôi nói muốn lập nghiệp, ông ấy chuyển thẳng cho tôi 300 vạn! Lúc đó tôi ngáo hết cả người luôn á.”
“Bệnh hữu, cô rảnh thì có thể đốt thêm chút giấy tiền cho mẹ cô, bảo bà đừng keo kiệt thế nữa.”
[Lỗ Tai Mèo Tiểu Dã] đọc được bình luận như mưa trên màn hình cũng không thể nhịn cười.
Cô gật mạnh đầu: “Khi mẹ tôi còn sống, tôi cũng không có nhiều tiền gì, muốn hiếu thảo với bà cũng bó tay.”
“Nhưng mà tiền dưới đó thì tôi vẫn có thể mua nổi, khá nhiều là đằng khác.”
“Tôi thấy trong mấy cửa hàng tổ chức tang lễ có cả những vật dụng như biệt thự giấy, xe thể thao giấy gì đó nữa.”
“Nhất định phải thu xếp cho mẹ tôi hết mới được!”
“Đứa con gái là tôi đây chắc chắn phải để bà có mặt mũi ở dưới~”
Nói rồi đôi mắt cô lại đỏ hoe.
Từ Huyền mỉm cười: “Vị bệnh hữu này, tôi đề nghị cô làm từ từ thôi.”
“Cô không cần lập tức quá mức phô trương vậy đâu, nếu không có khi mẹ cô không thể tiếp nhận được ngay đấy...”
[Lỗ Tai Mèo Tiểu Dã] tức khắc cười khúc khích.
“Được rồi, bác sĩ Từ, vậy tôi chậm rãi làm từng năm một thôi.”
“Qua vài năm, hẳn là mẹ tôi có thể quen thuộc rồi.”
“Phải rồi, bác sĩ Từ, tôi muốn mua cho cha tôi chai rượu giả.”
“Mấy năm nay, ông ở cùng mẹ tôi phải ăn quá nhiều cơm nguội và thức ăn thừa, dạ dày ông không được khỏe lắm...”
Đông đảo khán giả trong phòng live đều buồn cười. Cha của bệnh hữu này đúng là quá sức thê thảm.
Từ Huyền mỉm cười đồng ý mong muốn của cô.
Sau khi [Lỗ Tai Mèo Tiểu Dã] thưởng một tên lửa siêu cấp, cô chào tạm biệt Từ Huyền và ngắt kết nối.
Từ Huyền gõ nhẹ lên bàn một lần, lên tiếng: “Được rồi, vị bệnh hữu kết nối tiếp theo.”
“ID là [Người Mơ Hồ].”
Nhóm khán giả xem live trong phòng vừa nghe thấy tên ID đã không khỏi nhíu mày. Khán giả xem live này đặt ID như vậy, vừa nghe là biết ẩn sau đó có câu chuyện...
Sau khi kết nối thành công, một ông bác hơn sáu mươi tuổi xuất hiện trong màn hình.
Quần chúng khán giả trong phòng live nhìn thấy ông lão xong đều sững sờ.
Ông lão này mặc trường bào, đeo kính râm gọng tròn theo kiểu cũ, tóc búi cao. Nhìn thoáng qua lập tức tạo cho người ta cảm giác quen mắt không sao hiểu nổi...
Lát sau, những khán giả xem live này đều có nét mặt quái lạ.
Không phải đây là tạo hình của mấy vị xem bói “miệng sắt chém thẳng” trên đường đó à?
Quần áo kiểu “x Bán Tiên” đây mà? Ngay lập tức, rất nhiều màn đạn chọc ghẹo bay ra tràn màn hình.
“Hể, bác sĩ Từ đây là gặp được đồng nghiệp đó hả? [Buồn cười.jpg]”
“Đồng nghiệp gì chứ? Lầu trên là fan giả rành rành luôn kìa!”
“ID của bệnh hữu này thú vị lắm à nghen~”
Sau khi [Người Mơ Hồ] phát hiện đã kết nối thành công thì nhanh chóng lộ ra vẻ ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ.
“Tốt quá rồi! Cuối cùng cũng kết nối được.”
Ngay sau đó, không biết ông nhớ đến điều gì, vẻ mặt lại trở nên đắng chát.
Từ Huyền mỉm cười: “Vị bệnh hữu này, nói vấn đề của ông một chút đi.”
[Người Mơ Hồ] há miệng đang định nói chuyện nhưng lời đến bên miệng thì chợt khựng lại. Cuối cùng, ông cười khổ: “Bác sĩ Từ, chuyện là thế này.”
“Chắc cậu có thể nhìn ra lão già tôi làm nghề gì đúng không?”
“Nghe nói bác sĩ Từ có thể nhìn thấu những trải nghiệm cả đời của một người thông qua dáng vẻ người đó.”
“Cậu có thể cho lão già tôi trải nghiệm một chút được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận