Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 1087 - Cái này gọi là vật chất quyết định ý thức (1)

“Tiền anh kiếm được đủ cho anh trả tiền thuê nhà bên ngoài, còn có thể dư dả một ít, cuộc sống của anh sẽ đỡ hơn rất nhiều.”
“Đợi đến mấy năm sau.”
“Tòa nhà này có nhiều người dọn vào ở và phát hiện được chuyện này, đương nhiên mọi người sẽ tổ chức kháng nghị.”
“Lúc đó, người mua nhà sát vách anh sẽ bị một đám người tìm đến tận nhà đánh một trận.”
“Khi ấy, anh ta sẽ chuyển những hủ tro cốt này đi.”
“Anh và bạn gái anh có thể dọn vào ở lần nữa.”
Chàng trai cường tráng xăm đầy cánh tay nghe vậy thì trợn mắt há hốc mồm.
Đờ mờ, mẹ nó làm vậy cũng được nữa hả?
Chàng trai cường tráng xăm đầy cánh tay suy tư một hồi.
Anh gãi đầu, mặt dày nói: “Bác sĩ Từ, tôi sẽ dùng cách thứ hai vậy...”
“Có tiền hay không không quan trọng.”
“Chủ yếu mọi người đều là hàng xóm, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp.”
“Tôi không tiện nhìn họ lẻ loi hiu quạnh, sau khi chết cũng không ai cúng bái...”
“Đến lúc đó, bọn họ xuống dưới lại không có tiền xài...”
“Chúng tôi là hàng xóm, đương nhiên nên giúp đỡ lẫn nhau mà...”
Từ Huyền cười nhạt, không vạch trần anh.
Chàng trai cường tráng xăm đầy cánh tay lại không nhịn được nói: “Phải rồi, bác sĩ Từ.”
“Nếu tôi thường xuyên tiếp xúc với họ thì có nguy hiểm gì không?”
“Nghe nói nếu tiếp xúc nhiều với thứ đó, âm khí tiến vào cơ thể sẽ gây hại cho sức khỏe.”
“Anh có loại thuốc gì có thể phòng hộ không...”
Từ Huyền mỉm cười nói: “Không cần đâu.”
“Không có gì nguy hiểm cả.”
“Dù sao thì tố chất thân thể của anh dư sức chống đỡ chuyện này.”
“Nếu nhất quyết phải nói.”
“Anh nhớ kỹ, thời điểm nên buông tay thì phải buông tay.”
“Có loại tiền chỉ có thể kiếm trong một thời gian, không thể kiếm được cả đời.”
“Đến lúc đó, anh ngàn vạn đừng có không nỡ bỏ phần tiền kiếm thêm này.”
“Kẻo anh sẽ bị các hàng xóm mới chuyển đến khác đánh luôn đấy...”
“Khi đó, đến cảnh sát cũng mặc kệ tranh chấp này...”
Chàng trai cường tráng xăm đầy cánh tay vội gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ Từ, tôi nhớ rồi.”
Sau khi anh quét mã thanh toán phí tư vấn cho Từ Huyền xong thì hài lòng rời đi.
“Ông chủ, anh vậy mà lại đưa ra chủ ý này giúp anh ta...”
“Tôi còn tưởng anh sẽ giúp anh ta đuổi mấy hàng xóm kia đi nữa chứ...”
Tống Sở Sở chớp mắt đầy kinh ngạc.
Tuy cách Từ Huyền đề xuất cho chàng trai xăm đầy cánh tay này có thể giải quyết phiền phức hiện tại. Nhưng ít nhiều gì nghe cũng có vẻ “không chất lượng” lắm.
Cách thức hơi trái ngược với hình tượng bấy lâu nay của Từ Huyền...
Suy cho cùng, việc để hũ tro cốt trong tòa nhà dân cư suốt thời gian dài đã thất đức lắm rồi.
Nếu anh chàng xăm đầy cánh tay này còn thông đồng làm bậy với chủ nhà, thỉnh thoảng tiến hành tế bái gì đó. Lỡ như bị người nào có tim phổi không khỏe trông thấy, nói không chừng sẽ dọa người ta mắc bệnh tim luôn...
Từ Huyền cười nhạt: “Làm nghề bác sĩ tâm lý không thể quá cứng nhắc.”
“Tôi đuổi thứ đó đi giúp anh ta quả thật là việc đơn giản.”
“Nhưng cô có từng nghĩ.”
“Không lâu sau, chủ nhà sát vách lại đặt thêm cái kia vào thì vẫn sẽ xảy ra vấn đề thôi.”
“Nếu bệnh nhân lúc nãy rơi vào đường cùng.”
“Anh ta sẽ chia tay bạn gái.”
“Đến lúc đó, hôm nào đầu óc anh ta nóng lên, trong lúc kích động sẽ làm ra vài chuyện gây hại cho xã hội.”
“Để anh ta làm theo cách kia, ảnh hưởng vẫn nhỏ hơn.”
“Hơn nữa, hiện tại ngoại trừ anh ta, chỗ kia rất vắng vẻ, gần như không ai vào ở.”
“Sẽ không ảnh hưởng gì đến ai.”
“Nhưng đến lúc có ảnh hưởng.”
“Anh ta đã kiếm được một khoản. Sau khi có đường lui, anh ta sẽ không bị ép vào tuyệt cảnh.”
“Cái này gọi là vật chất quyết định ý thức.”
Tống Sở Sở lập tức giật mình. Cô không khỏi khẽ thở dài.
Nhìn xem giá nhà đã bức ép một đại lão gia đang yên yên ổn ổn thành dáng vẻ gì đây này...
Sau khi bệnh nhân nọ rời đi, Từ Huyền bước đến cạnh Tiểu Ngũ, tập trung suy nghĩ.
Thỉnh thoảng, hắn còn trao đổi “tin nhắn” với Tiểu Ngũ.
Suy cho cùng, thay đổi Thiên Đạo không phải chuyện trong một sớm một chiều.
Thậm chí rất nhiều đại thần thượng cổ cũng phải chịu không ít hạn chế. Từ Huyền vẫn cần chậm rãi tìm hiểu thêm trên phương diện này.
May mà hiện giờ không có đông đảo đại lão cạnh tranh và cản trở nhau như thời thượng cổ. Thay vào đó chỉ có mỗi mình hắn yên tâm nghiên cứu.
Người có thể quấy nhiễu Thiên Đạo càng ít, độ khó của việc nghiên cứu cũng giảm bớt rất nhiều.
Không lâu sau, lại có khách hàng khác bước vào phòng tư vấn.
Người đến lần này là đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi.
Người đàn ông trung niên này mặc chiếc áo jacket cũ, chân đi đôi giày thể thao, vừa nhìn đã biết dùng nhiều năm rồi. Sắc mặt ông buồn bã tang thương, còn chưa đến năm mươi mà tóc đã lấm tấm không ít sợi bạc.
“Ngài là... bác sĩ Từ đúng không?”
Người đàn ông trung niên lưỡng lự nhìn quanh một vòng, cuối cùng cố định ánh mắt trên người Từ Huyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận