Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 334 - Nghị lực lớn, quyết tâm lớn, kiên trì bền bỉ hãm hại chính mình (1)

“Bác sĩ Từ, cậu đừng đùa tôi nữa.”
Tiền Huy cười khổ nói: “Trong mấy ngày qua tôi thực sự rất lo lắng.”
“Công ty đã đầu tư quá nhiều vào hạng mục này rồi.”
“Dù sao cũng là hạng mục lớn gần một tỷ lận.”
“Chuyện này nếu như xử lý không tốt, không nói đến phá sản, tài sản ít nhất phải co lại bảy tám phần.”
Từ Huyền vẫn mỉm cười: “Tổng giám đốc Tiền, tôi cũng không có nói giỡn gì.”
“Nếu như không có thuốc mà tôi đưa cho anh, hiện tại hạng mục hẳn là rất thuận lợi mới đúng.”
“Nói không chừng đều đã bắt đầu khởi công luôn rồi.”
Tiền Huy ngạc nhiên.
Dựa vào đối thoại này, người khác mà nghe thấy thì sợ rằng còn tưởng là Từ Huyền cố ý hãm hại ông... Đến cả Tống Sở Sở ngồi nghe ở bên cạnh đều cảm thấy có chút kỳ lạ.
Loại thoại này của Từ Huyền sao nghe giống như là của nhân vật phản diện trên TV thế. Hơn nữa còn là kiểu đang giả vờ thì nhảy ra đâm sau lưng ấy. Trong lòng Tiền Huy cũng có chút sợ hãi, ông nhìn Từ Huyền.
Hai người đối diện nhìn nhau trong chốc lát.
Từ Huyền vẫn mỉm cười thản nhiên, mây trôi nước chảy.
Đến lúc này, rốt cuộc Tiền Huy tỉnh ngộ ra rồi.
Hắn trừng to mắt: “Bác sĩ Từ, ý của ngài đây là… hạng mục này có nguy hiểm gì à?”
Sau khi nhìn thấy Từ Huyền gật đầu.
Đầu óc Tiền Huy thoáng cái đờ cả ra. Thế mà lại có nguy hiểm thật!
Ông bèn vội vàng hỏi: “Bác sĩ Từ, hạng mục này có nguy hiểm gì thế?”
Từ Huyền mỉm cười nói: “Mảnh đất mà công ty của các anh mua có vấn đề!”
“Chủ yếu là, công tác phá bỏ và dời đi khó thực hiện được.”
Tiền Huy sửng sốt, vội vàng nói: “Không phải, bác sĩ Từ. Vụ phá bỏ và di dời đã bàn bạc ổn thỏa rồi.”
“Hợp đồng mục đích cũng đã ký luôn rồi.”
“Đâu có gặp phải hộ không chịu di dời gì đâu chứ?”
Từ Huyền nói đầy thâm ý: “Người sống phá bỏ và dời đi nơi khác thì đương nhiên là dễ nói chuyện.”
“Thế nhưng nếu như chủ phòng người ta đã chết thì sao?”
Vãi beep!
Nghe thế, Tiền Huy không khỏi sởn tóc gáy! Bây giờ ông sợ nhất là chuyện như vậy!
Giọng của Tiền Huy run rẩy: “Bác sĩ Từ, cậu nói là… trong này có chuyện ma quỷ à?”
Từ Huyền cười lắc đầu: “Trên thế giới này ở đâu ra quỷ chứ? Phải tin tưởng khoa học.”
Tiền Huy tức khắc gấp gáp đến không nói lên lời.
Hay lắm!
Nếu không phải trước đây tận mắt nhìn thấy Từ Huyền giúp ông cưỡng chế di dời Quỷ Tiên mà ông cung phụng, nói không chừng ông đã tin là thật rồi... Tiền Huy rất muốn nói.
Khiến ông giúp Từ Huyền hồi ức một chút, căn nhà tổ này của ông lúc trước được bán như thế nào... Tiền Huy cười khổ nói: “Bác sĩ Từ, tôi không hiểu cho lắm.”
“Nếu không có quỷ thì ở đâu ra việc phá bỏ di dời phòng ở của người chết chứ?”
“Ai... Bác sĩ Từ, cậu chờ chút!”
“Không phải là cậu có ý...”
Đúng lúc này, trong đầu Tiền Huy xẹt qua một dòng suy nghĩ. Trong nháy mắt trừng to mắt.
Từ Huyền mỉm cười: “Thế nào, rốt cuộc nhớ tới à?”
“Khi đó anh không có thăm dò kỹ càng về mảnh đất này đúng không?”
“Nếu không thì sao anh lại không biết, bên dưới mảnh đất này có một ngôi mộ cổ triều Tần chứ?”
Nghe thấy ba chữ ngôi mộ cộ, Tiền Huy rốt cuộc luống cuống.
Đối với doanh nghiệp khai phá mà nói, chỉ sợ là không muốn nhìn thấy loại chuyện này nhất.
Thật vất vả mua được một mảnh đất, tìm lượng lớn nhân lực vật lực tiến hành công trình. Kết quả làm được một nửa thì phát hiện ra một ngôi mộ!
Cục văn vật sẽ lập tức phái người đến, đóng cửa công trình đấy của anh. Tiền mua đất sẽ được trả lại cho anh theo hợp đồng.
Thế nhưng tất cả đầu tư trong quá trình đấy, bao gồm cả nhân lực, tài chính, lợi tức ngân hàng, toàn bộ đều uổng phí! Bây giờ doanh nghiệp bất động sản đều là lợi nhuận thấp, quay vòng cao.
Đại bộ phận tài chính, đều là mượn từ ngân hàng cả.
Phòng xá với quy mô mười tỷ, khả năng có tài chính sẵn có chỉ có vài tỷ.
Chuyện như vậy xảy ra cùng một lúc, đủ để ép khô tiền mặt của một doanh nghiệp bất động sản với kích thước không nhỏ. Một khi vận khí không tốt, cũng có thể bị kéo sụp luôn!
Cảm giác bây giờ của Tiền Huy là toàn thân đều đang đổ mồ hôi lạnh.
Có loại cảm giác đi một vòng ở sát biên giới phá sản.
Tuy bây giờ ông đã mua mảnh đất kia, thế nhưng tóm lại là công trình còn chưa bắt đầu, thiết bị vân vân cũng vẫn chưa có lấy đến. Tổn thất cũng chính là lợi tức ngân hàng, tối đa là mấy chục triệu.
Vẫn không tính là thương cân động cốt.
Nếu như trước đây tất cả thuận lợi, công trình tiến hành đến phân nửa, vậy thật sự xong đời luôn!
“Đa tạ bác sĩ Từ, lại cứu tôi một mạng!”
Tiền Huy dùng tay áo lau mồ hôi, trong lòng tràn ngập cảm kích. Thật sự rất cảm kích.
Nếu như không có Từ Huyền, sợ rằng bây giờ ông đã hãm sâu trong phiền phức rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận