Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 828 - Cuối cùng bác sĩ Từ cũng sai lầm một lần à? (1)

[Tiểu Manh Đi Vạn Dặm Đường] luống cuống tay chân chạy tới cửa, lạch cạch cài dây xích khóa cửa lại.
Gã đàn ông ngoài cửa nghe thấy tiếng động, còn tưởng rằng cô đang định mở cửa cho gã.
Lại đột nhiên nghe thấy tiếng khóa cửa thì không khỏi sửng sốt.
Gã lớn tiếng hỏi: “Tiểu Manh, em có ý gì vậy?”
“Sao lại khóa cửa rồi?”
“[Tiểu Manh Đi Vạn Dặm Đường] bị câu nói “không cần phải lo lắng gì nữa” của Từ Huyền cổ vũ.
Cô lấy dũng khí nói: “Tôi đã biết chuyện anh giết người rồi!”
“Tôi sẽ không để anh tiến vào đâu!”
“Anh mau mau đến sở cảnh sát tự thú đi!”
“Tôi phải bảo vệ chứng cứ giết người của anh, sẽ không để cho anh phá hư nó!”
Đông đảo khán giả xem live đều cạn lời.
Cô em này ngay thẳng quá rồi đó?
Chẳng lẽ không sợ làm gã đó tức giận à?
Rầm! Rầm!
Đúng là gã đàn ông bên ngoài nóng nảy thật! Bắt đầu điên cuồng dùng sức đạp cửa!
Chất lượng cửa của phòng khách sạn này bình thường thôi, rất nhanh cánh cửa bị khóa đã bị đạp cho hơi nới lỏng.
“A ~”
[Tiểu Manh Đi Vạn Dặm Đường] hét toáng lên sợ hãi: “Bác sĩ Từ, anh ta sắp vào được rồi, làm sao bây giờ!”
Từ Huyền mỉm cười nói: “Cô đừng lo lắng.”
“Thoạt nhìn tuy cánh cửa phòng cô có chất lượng bình thường, nhưng mà nó cũng rắn chắc lắm đó.”
“Ít nhất kiên trì 2 phút không thành vấn đề.”
[Tiểu Manh Đi Vạn Dặm Đường] mới vừa thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy không ổn.
Cô biến sắc: “Vậy hai phút sau thì sao?”
Từ Huyền mỉm cười, không nói gì.
Không chỉ là [Tiểu Manh Đi Vạn Dặm Đường], đến cả vô số khán giả xem live trong phòng đều trừng to mắt. Cả đám hết hồn, căng thẳng vô cùng.
Không thể nào?
Bác sĩ Từ sẽ không không đáng tin như vậy chứ?
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng quát to: “Đừng nhúc nhích! Cảnh sát đây!”
“Giơ tay lên! Hai tay đặt ra sau!”
“Gã muốn chạy! A Tùng cản gã lại!”
Giọng nói ấy giống như trời giáng cứu tinh, làm cho tất cả mọi người đều kích động không thôi.
Sau vài tiếng tạp âm, tiếng rống giận dữ, bên ngoài mới khôi phục bình tĩnh. Ngoài cửa lại truyền đến tiếng đập cửa: “Chào cô.”
“Kẻ hiềm nghi đã bị chúng tôi khống chế rồi.”
“Cô có thể mở cửa không? Mời đi theo chúng tôi làm ghi chép đơn giản.”
Trong phòng live, rất nhiều khán giả xem live đều không nhịn được than thở.
“Bác sĩ Từ, lần sau có cảnh tượng kích thích như thế thì làm phiền anh nói sớm, đừng khiêu chiến thần kinh của tôi như vậy nhé. Tôi lớn tuổi rồi, không chịu nổi quá kích thích đâu. [che mặt.jpg]”
“Ban nãy tôi vừa quét rác vừa coi livestream, lúc tên đàn ông cặn bã kia gõ cửa, tôi căng thẳng đến bẻ gãy cây chổi luôn mọi người có tin không [cười khóc.jpg].”
“Hay lắm, khó trách bác sĩ Từ không hề sợ hãi chút nào, thì ra đã biết chú cảnh sát sắp tới từ lâu rồi.”
“Kỳ quái quá đi, mọi người có cảm thấy chú cảnh sát đến có hơi nhanh quá không?”
“Đúng là nhanh đến bất thường luôn. Cách lúc bác sĩ Từ công khai tên tội phạm giết người mới được vài phút thì đã chạy tới, cho dù chú cảnh sát cũng coi livestream của bác sĩ Từ thì đúng là trâu bò thật...”
“Không phải là giả dối, cố ý lừa gạt chứ?”
[Tiểu Manh Đi Vạn Dặm Đường] cũng bị sợ đến có chút trông gà hoá cuốc.
Sau khi nhìn thấy bình luận của khán giả xem live, cô căng thẳng nhìn Từ Huyền: “Bác sĩ Từ, bên ngoài là cảnh sát thật à?”
“Tôi có thể mở cửa ra không vậy?”
Từ Huyền mỉm cười nói: “Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.”
“Đúng là cảnh sát thật.”
“Là tôi đã báo cảnh sát trước khi kết nối với cô.”
[Tiểu Manh Đi Vạn Dặm Đường] nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn Từ Huyền với vẻ mặt u oán.
Khó trách hắn không nhắc cô sớm, thì ra là đã chuẩn bị xong từ sớm. Cảm giác hình như ngày hôm nay bác sĩ Từ có hơi xấu tính rồi.
Giống như cố ý hù dọa cô vậy đó...
[Tiểu Manh Đi Vạn Dặm Đường] mở cửa, bên ngoài là một chàng trai trẻ tuổi mặc đồng phục cảnh sát.
Anh gật đầu với [Tiểu Manh Đi Vạn Dặm Đường]: “Chào cô, tôi họ Dương, cô có thể gọi tôi cảnh sát Dương.”
“Mọi chuyện là thế nào, chúng tôi đã hiểu được thông qua livestream của bác sĩ Từ rồi.”
“Có điều cô vẫn cần phải đến sở lập biên bản với chúng tôi, làm phiền cô phối hợp một chút.”
[Tiểu Manh Đi Vạn Dặm Đường] gật đầu lia lịa: “Được được, chuyện này không thành vấn đề.”
Cảnh sát trẻ tuổi mỉm cười: “Vậy được rồi, thế cô để tôi đi vào đi, chúng tôi phải mang vali chứa thi thể theo cùng.”
“Đây là chứng cớ quan trọng.”
[Tiểu Manh Đi Vạn Dặm Đường] cũng hết sức ngoan ngoãn đi ra bên ngoài, chừa ra một lối đi nhỏ.
Trên hành lang bên ngoài, một gã đàn ông khác đã bị hai cảnh sát đè xuống đất, không hề nhúc nhích.
Gã thấy cửa mở thì liều mạng quay đầu lại, trên mặt toàn là vẻ oán độc.
Gã hung ác nói với [Tiểu Manh Đi Vạn Dặm Đường]: “Mày chờ đó!”
“Tao nhất định sẽ giết chết mày! Khiến mày sống không bằng chết!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận