Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 211 - Đến cả đồ của Từ Huyền mà cũng dám chạm vào à? (1)

Có thể dùng những hợp đồng đó để đi lừa dối người đầu tư tiếp tục bỏ tiền. Hoàn mỹ!
Về phần bác sĩ Từ nổi tiếng kia, bây giờ không muốn hợp tác cũng không sao. Tạm thời cho không hắn một vài chỗ tốt.
Đợi đến khi bác sĩ nổi tiếng đó sinh ra sự ỷ lại đối với lưu lượng của công ty bọn họ, không thể rời bỏ được nữa, anh ta có thể chặt đẹp một đao, thoả thích hút máu từ trên người hắn!
Làm nền tảng ấy mà, phải có chút sách lược kế hoạch.
Đám đầu sỏ thương mại điện tử ấy, có ai mà không phải như vậy cơ chứ? Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại di động của anh ta vang lên. Chính là cuộc gọi video của hướng dẫn viên du lịch.
Tới rồi!
Chủ công ty du lịch giật mình.
Anh ta đầu tiên là mỉm cười giơ điện thoại di động cho mọi người ở đây một vòng. Sau đó anh ta bấm nút nghe ngay trước mặt mọi người, còn cố ý mở loa nữa.
“Alo, ông chủ! Đã xảy ra chuyện rồi!”
Câu nói đầu tiên truyền tới từ trong cuộc gọi video, khiến cho nụ cười trên mặt chủ công ty du lịch Thịnh Tân cứng lại.
“Tình huống như thế nào?”
Vẻ mặt hướng dẫn viên du lịch đau khổ nói: “Phòng cố vấn tâm lý Thiên Cơ, không vào được!”
“Tất cả du khách đều la hét đòi trả lại tiền!”
Trong âm thanh bối cảnh còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng mắng chửi của du khách.
Sắc mặt chủ công ty du lịch tối sầm: “Trả tiền cái rắm ấy! Không có khả năng!”
Lợi nhuận của đoàn du lịch vốn đã không cao rồi.
Trả tiền cho nhiều người cùng một lúc như vậy, tất cả thành phẩm đều do anh ta tự gánh chịu. Đây không phải là thua lỗ đến nhà bà ngoại à!
Một lớp là có thể ép khô dòng tiền mặt của công ty anh ta!
Anh ta cau mày hỏi: “Cậu nói không vào được là tình huống như thế nào vậy? Không phải anh ta đóng cửa lại đấy chứ?”
“Không phải! Cửa có mở ra! Là ở chỗ này, nhưng chính là không vào được.”
“Vừa lại gần thì sẽ tự động lạc đường.”
Mấy câu nói của hướng dẫn viên du lịch khiến vẻ mặt của mấy ông chủ bên trong phòng họp đều mê man. Cửa mở, nhưng không vào được là cái gì quỷ?
Cũng may mà người hướng dẫn viên du lịch này cũng biết, dù anh ta có nói thế nào, nếu không tận mắt nhìn thấy thì sẽ rất khó hiểu. Cho nên anh ta nhắm camera ngay cửa phòng cố vấn tâm lý Thiên Cơ.
Nơi đó còn có một ít du khách chưa từ bỏ ý định, vẫn còn đang thử. Điều quỷ dị là.
Nhìn từ đằng xa, lần nào bọn họ cũng đều đi tới cửa phòng cố vấn, sau đó lại không giải thích được chuyển sang những phương hướng khác. Giống như bị lực lượng vô hình bóp méo cảm giác phương hướng.
Một người như vậy thì có vẻ ngu ngốc.
Hàng chục người đều có động tác giống nhau.
Lại tạo nên cho người ta một loại cảm giác sợ hãi rợn cả tóc gáy.
Lúc này, thân hình Tống Sở Sở xuất hiện ở cửa phòng cố vấn.
Trong phòng họp, tất cả mọi người rõ ràng nghe được lời nói của cô.
“Bác sĩ Từ căn bản là không có hợp tác với công ty du lịch này.”
“Ngày hôm qua ông chủ của các anh đã tới đây, đều bị đuổi đi rồi!”
Nhất thời, bầu không khí trong phòng họp trở nên có chút xấu hổ. Một lát sau, một chủ tiệm nổi tiếng đứng dậy.
“Ngại quá, việc hợp tác, tôi còn phải suy nghĩ thêm một chút.”
Giống như cùng nhận được tín hiệu gì đó.
Các chủ tiệm nổi tiếng khác đều rối rít nói.
Ngoài miệng thì khách khách khí khí nói trở về nghiên cứu hợp đồng một chút. Nhưng mà lại đến cả hợp đồng trên bàn cũng không mang theo, cả đám trực tiếp lẻn đi mất. Sắc mặt của chủ công ty du lịch rất khó coi.
Lúc này, bên ngoài lại có nhân viên tiến vào.
“Ông chủ, cục quản lý du lịch gọi tới, nói có rất nhiều du khách trách cứ chúng ta.”
“Nếu như không thể xử lý tốt, sẽ khiến công ty của chúng ta ngừng kinh doanh chỉnh đốn!”
Sau khi chủ công ty Thịnh Tân nghe nói như thế, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch. Trong đầu anh ta đột nhiên nghĩ tới câu nói mua được với giá 2000 tệ ngày hôm qua, có chút khóc không ra nước mắt.
.....
Trong phòng cố vấn.
Tống Sở Sở tò mò nói: “Ông chủ, anh thật sự không cho những người đó tiến vào đấy hả?”
Từ Huyền thản nhiên lắc đầu.
Những du khách đó đều không phải người chân chính gặp được việc gì.
Mà là đến xem chuyện lạ, tìm thú vui, thả lỏng tâm tình. Từ Huyền đương nhiên là lười tiếp đãi.
Hắn có phải muốn kiếm tiền thật đâu. Đương nhiên, cũng phải chia tình huống.
Nếu trong số những du khách này thật sự có người gặp phải phiền toái. Chính là “người có duyên”.
Vậy thì đương nhiên có thể bỏ qua ảo trận, dễ dàng đi vào.
Cùng với việc danh tiếng của hắn càng lúc càng lớn.
Chắc chắn sẽ có rất nhiều người nhàm chán hiếu kỳ chạy đến xem.
Mục đích khi hắn bố trí ảo trận chính là muốn ngăn cản những người này ở bên ngoài.
Không bao lâu sau, bên ngoài đã khôi phục sự yên tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận