Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 483 - Vì sao Từ Huyền đạo hữu vừa ra tay chính là hàng nóng luôn vậy

“Chúng tôi quét dọn đón chào bất cứ lúc nào.”
Từ Huyền nói đầy thâm ý: “Có cơ hội, tôi nhất định sẽ đi.”
Mọi người đều rời khỏi khách sạn.
Trước khi rời đi [Cầu Tiên Vấn Đạo] tiến đến bên cạnh Từ Huyền.
Cô nháy mắt ra hiệu, cười hà hà nói: “Bác sĩ Từ, chờ tôi học hết bản lĩnh của sư phụ rồi tôi có thể mang nghệ bái sư, chuyển sang làm đệ tử của anh được không.”
“Tôi cứ cảm thấy bản lĩnh của sư phụ tôi kém xa anh.”
Sắc mặt Cát Chân lại tối sầm: “Con nói mấy lời này trước mặt sư phụ của con có được không thế hả?”
“Sau khi trở về, chép [Tam Mệnh Thông Hội] một trăm lần cho ta!”
Sắc mặt [Cầu Tiên Vấn Đạo] nhất thời hoàn toàn thay đổi: “Ấy, đừng mà sư phụ, con chỉ đùa thôi mà...”
Lúc này, Khưu chân nhân của Long Hổ Sơn và Mao Sơn chưởng môn Chu chân nhân đều cùng tìm đến.
“Từ đạo hữu, có thể dừng bước nói chuyện một lát không?”
Từ Huyền vui vẻ đồng ý.
Vừa nãy hai vị này cũng đều muốn dùng tài nguyên trong môn phái để giao dịch với Từ Huyền.
Đáng tiếc mấy thứ đan dược, bùa chú, bí tịch vân vân mà bọn họ lấy ra, Từ Huyền đều không nhìn trúng cái nào hết.
Khưu chân nhân Long Hổ Sơn mở miệng: “Trong môn phái chúng tôi có một đoạn lôi kích táo mộc nghìn năm.”
“Bảo tồn đến nay mà linh tính vẫn không mất.”
“Muốn đổi với cậu năm quả Xích Linh, hai ký rưỡi lúa Thất Tuệ.”
Từ Huyền tiếc nuối lắc đầu: “Xin lỗi, cái này tôi không cần.”
Hắn nói rồi mỉm cười sờ lông trắng trên đầu Chu Yếm.
Biểu cảm trên mặt của con khỉ này cũng có chút phức tạp...
Khưu chân nhân ngạc nhiên: “Từ đạo hữu, cậu xác định chứ?”
“Sao vừa nãy tôi nghe cậu nói là cần tài liệu luyện khí thế?”
“Đoạn lôi kích táo mộc nghìn năm này chính là trân tàng trong giáo chúng tôi đấy.”
“Tuyệt đối là tài liệu luyện khí cực phẩm ít có hiện nay!”
“Chẳng lẽ là bởi vì... cậu không còn nhiều linh thực nữa?”
Từ Huyền mỉm cười: “Vậy thì cũng không phải, chẳng qua chỉ là trùng hợp tôi không cần lôi kích táo mộc.”
“Cái thứ này tôi vừa hay cũng có.”
Từ Huyền nói rồi rút ra kiếm Thiên Lôi từ trên người.
Hai vị chân nhân đại phái nhìn thấy kiếm Thiên Lôi thì đồng thời hít một hơi khí lạnh.
Suýt nữa thì trợn lác cả mắt luôn rồi.
Hai người bọn họ là tầng lớp cấp cao của đại môn phái, pháp khí đã gặp qua nhiều vô số kể.
Có điều thứ giống như Từ Huyền cầm thật sự là mới nghe lần đầu, cũng không giống như thứ có thể có ở thời đại này!
Trong chớp mắt vừa nãy, hai người bọn họ đều còn cho rằng mình đã hoa mắt nhìn lầm rồi...
“Này này này...”
Khưu chân nhân không khỏi cảm thấy có chút nhức cả trứng.
Vì sao vị Từ Huyền đạo hữu này vừa ra tay chính là hàng nóng luôn thế.
Con mẹ nó làm vậy rồi ông còn chơi thế nào nữa.
Chu chân nhân của Mao Sơn cũng có chút nhức cả trứng tương tự.
Hắn vốn có chuẩn bị cầm một cái pháp khí trong phái có tính công kích đi ra và trao đổi cùng Từ Huyền.
Có điều thanh kiếm táo mộc của Từ Huyền đã vượt xa tất cả pháp khí hiện giờ rồi.
Vua pháp khí bên trong vua pháp khí.
Nói ra điều kiện này thuần túy là tự rước lấy nhục...
Từ Huyền mỉm cười: “Nếu như hai vị chân nhân không còn chuyện gì thì tôi đi đây.”
Chu chân nhân bèn nói: “Chờ một chút, Từ đạo hữu.”
“Chúng ta kết bạn WeChat trước, đợi lát nữa bần đạo trở về tìm tiếp xem có cái gì trao đổi được không...”
Từ Huyền đương nhiên là đồng ý.
Sau khi hắn rời đi.
Hai vị chân nhân nhìn nhau, đều cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Sao vị Từ Huyền đạo hữu này giống như là vị Đa Bảo Đạo Nhân trong truyền thuyết kia thế.
Đồ tốt nhiều đến dọa người...
Ngược lại là có vẻ như đại phái tu tiên như hai người bọn họ có một chút chút keo kiệt...
Khi rời khỏi khách sạn.
Từ Huyền lại nhìn thấy thanh niên tới cửa chờ đợi bái sư kia.
Phần lớn người đều đã rời đi, chỉ còn lại có thanh niên mặc bộ cổ trang, giống như xuyên không tới đây kia.
Anh ta nhìn thấy Từ Huyền thì đôi mắt lập tức sáng lên.
“Bác sĩ Từ, phi... Từ tiền bối.”
“Có hứng thú thu một người đệ tử anh tuấn tiêu sái, chịu được mệt nhọc, thiên phú dị bẩm không thế?”
Từ Huyền mỉm cười lắc đầu: “Xin lỗi, không có hứng thú.”
Thanh niên nhất thời cứng người lại.
Anh ta cười gượng nói tiếp: “Không sao, không thu đệ tử thì có thể thu... ấy bác sĩ Từ anh đừng đi mà...”
“Vãi chưởng!!!”
Không đợi anh ta nói xong thì đã thấy Từ Huyền mang theo khỉ của mình bay thẳng lên không trung.
Thanh niên đó nghển cổ nhìn bóng lưng của Từ Huyền, hai mắt không dời đi được.
Giữa không trung.
Trước khi Từ Huyền rời khỏi Quỷ Thành thì quay đầu nhìn lại.
Toàn bộ thành thị vẫn biểu hiện như một khu du lịch nhân tạo cỡ lớn.
Khắp nơi đều là tiếng rao bán đồ ăn vặt bên đường, còn có tiếng kéo khách vào trong vui chơi nhà ma.
Bạn cần đăng nhập để bình luận