Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 108 - Món đồ kỳ lạ không thuộc về thời đại này! (2)

Gạch lát nền, bình hoa, đèn, tranh tường. Tất cả mọi vật ở những nơi mà luồng gió âm u này thổi qua đều biến thành cát bụi một cách khó hiểu!
Cảnh tượng này hệt như trong phim kinh dị, khiến cho người xem cảm thấy rùng mình.
Nhưng mà......
Từ Huyền lại giống như không thấy gì mà vẫn thong dong tiến bước, tiếp tục đi tới hướng mà luồng gió âm u thổi tới.
Vù~
Luồng gió âm u thổi vào người Từ Huyền, nhưng không hề xảy ra bất kỳ biến hóa nào và không hiểu sao nó lại tiêu tan đi đâu hết.
Nó không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì với Từ Huyền cả.
Bước chân của Từ Huyền chẳng ngơi nghỉ tí nào, hắn tiếp tục đi lên lầu hai.
Thẳng đến khi hắn mở cửa một phòng ngủ.
Trong phòng ngủ có bày một lò lửa cao cỡ nửa người.
Ngọn lửa bên trong lò đang bùng cháy mãnh liệt.
Mà ở giữa lò lửa, ngay vị trí có nhiệt độ ấm nhất.
Có một quả trứng to lớn, kích thước bằng một chiếc cặp sách lớn!
Quả trứng lớn này có màu đỏ tươi, bên trên phủ đầy hoa văn thần bí được tạo thành từ những đường vân màu vàng kim.
Khiến cho người ta có loại cảm giác cực kỳ cổ xưa và hung ác.
Y như đang bị một con thú khổng lồ cỡ ngọn núi gắt gao nhìn chằm chằm giữa chốn hồng hoang!
Khuôn mặt luôn vân đạm phong khinh của Từ Huyền cuối cùng cũng lộ ra một ít vẻ kinh ngạc.
“Chuyện này sao có thể chứ?”
“Thời đại này mà còn tồn tại thứ như thế này luôn sao?”
.............................................................
Bên trong biệt thự.
Một người đàn ông trung niên dáng người cao gầy, sắc mặt u ám với đôi mắt vàng, mặc âu phục chỉnh tề nhanh chóng bước tới.
Gã đi đến phía trước cửa một căn biệt thự và nhập mật khẩu mở cửa.
Ngay lúc cửa mở, nhìn thấy cảnh tượng trong nhà, sắc mặt gã đột nhiên biến đổi.
Có người nào đó đã từng tới đây!
Cũng còn may, sau khi cẩn thận lướt mắt nhìn cảnh trong nhà, sắc mặt gã đã trở nên dễ nhìn hơn một chút.
May thay!
Gã đã thiết lập cấm chế phòng ngự, cũng còn đỡ, nó chưa bị ai phá hỏng.
Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn gì, thì cái tên xông vào nhà gã hẳn là chết chắc rồi.
Chả hiểu sao, khi gặp phải việc này, tâm trạng gã tức khắc có hơi nóng nảy.
Người đàn ông trung niên đi lên lầu hai với nét mặt âm trầm, mở cửa phòng ngủ ra.
Sau khi nhìn thấy quả trứng khổng lồ vẫn còn nằm yên trong lò lửa, gã không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn ổn.
Chỉ cần còn thứ này, vậy thì vạn sự đại cát.
Còn kẻ ở dưới lầu kia, phỏng chừng là tên trộm ngu xuẩn nào đó không cẩn thận đột nhập thôi.
“Ông về rồi đấy à?”
Bất thình lình, một giọng nói vọng đến từ giữa phòng.
Người đàn ông trung niên chợt biến sắc.
Gã lấy lại tinh thần, suýt nữa tròng mắt đã rớt cả ra ngoài.
Thẳng đến lúc này gã mới phát hiện, thế mà lại có một thanh niên khoác áo choàng trắng đứng bên cạnh lò lửa!
Có thể nói rằng người thanh niên này xuất hiện ngay dưới con mắt của gã!
Còn gã thì lại bất giác chẳng hề để ý tới thanh niên này, nếu như không phải hắn chủ động phát ra âm thanh, gã chắc hẳn sẽ không tài nào phát hiện được!
“Cậu là kẻ nào!”
“Sao lại xuất hiện trong nhà của tôi!”
Vẻ mặt người đàn ông trung niên đầy cảnh giác, trong lúc nói chuyện, gã đã nhét hai tay vào túi áo.
Lúc này, trong lòng gã đang trào dâng sóng to gió lớn!
Cảm nhận của gã vượt xa người bình thường.
Vậy mà mới nãy gã lại hoàn toàn không hề chú ý đến sự hiện diện của người thanh niên này!
Sao có thể như vậy được!
Từ Huyền mỉm cười: “Đừng căng thẳng.”
“Tôi chỉ là một bác sĩ tâm lý bình thường thôi, không phải là người xấu gì đâu.”
Nét mặt người đàn ông trung niên u ám, “Sao cậu lại ở trong nhà tôi?”
Từ Huyền nhướng mày, nói như một lẽ dĩ nhiên: “Một bác sĩ như tôi, có mặt ở chỗ này còn có thể làm gì được đây?”
“Đương nhiên là vì...... chữa bệnh đó mà.”
Câu trả lời này vô nghĩa đến mức làm cho khóe miệng của người đàn ông trung niên giật giật.
Trong mắt gã, người thanh niên trước mắt này chả có chỗ nào giống bác sĩ tâm lý cả.
Càng giống bệnh nhân tâm thần trộm áo blouse trắng của bác sĩ rồi trốn ra khỏi bệnh viện thì đúng hơn!
Gã hít sâu một hơi, nói một cách miệng hùm gan sứa: “Tôi không có bệnh, cũng không cần bác sĩ chữa bệnh cho tôi gì hết.”
“Mời cậu ra ngoài ngay!”
Từ Huyền lắc đầu nói: “Không không không, ông sai rồi.”
“Tôi nói chữa bệnh, không phải là tới chữa bệnh cho ông.”
Hắn nói bằng một vẻ mặt thành thật: “Ý của tôi, bệnh nhân chính là thế giới này.”
“Mà sự tồn tại của ông, mới là nguồn bệnh kia.”
Từ Huyền vừa dứt lời, đồng tử của người đàn ông trung niên mạnh mẽ co rút, tay gã cầm ra một lá bùa!
Trong chớp mắt, lá bùa ấy không bắt lửa mà cũng tự bốc cháy!
Một ánh sáng đen kịt bắn về phía Từ Huyền.
Ánh mắt người đàn ông trung niên hiện lên vẻ mừng rỡ.
Gã phát hiện Từ Huyền thế mà không hề né tránh, để mặc ánh sáng đen đánh thẳng lên người mình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận