Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 534 - Cướp miếng ăn của quỷ chết đói, gan thế cơ à?

Nói xong, hắn dùng tay gõ lên mặt bàn.
Một gợn sóng vô hình lan rộng ra ngoài.
Trong nháy mắt, bầu không khí xung quanh đột nhiên trở nên tối tăm. Nhiệt độ bên trong căn phòng cứ như giảm xuống mấy độ.
Bà nội đứa bé và cha đứa bé đều thay đổi nét mặt.
Chỉ thấy bên cạnh đứa bé được cha ôm vào lòng xuất hiện một lão già toàn thân khô gầy, nửa trong suốt.
Lão già khô gầy nửa trong suốt, có ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm bé trai. Khóe miệng không ngừng có nước bọt nhỏ lên trên người bé trai, xuất hiện một làn khói nhẹ, sau đó trong nháy mắt biến mất không còn gì nữa.
Thoạt nhìn cực kỳ ghê tởm.
"Cái thứ gì vậy!"
Cha đứa bé bị dọa vội vàng lùi lại mấy bước, suýt chút nữa thì ném đứa bé trong ngực ra ngoài. Từ Huyền lại dùng ngón tay khẽ gõ hai cái.
Thu hút sự chú ý của lão già khô gầy, thản nhiên mở miệng nói: "Ông giày vò đứa bé này mấy ngày cũng đủ rồi đó."
"Nếu ông thật sự tức giận, tại sao không đi tìm mấy người con trai của ông."
"So đo với một đứa bé làm gì."
Lão già vẫn hung tợn nhìn chằm chằm không buông, nước bọt trên khóe miệng chảy càng dữ dội. Từ Huyền hừ lạnh một tiếng.
Âm thanh như truyền đến cách không, trực tiếp xuất hiện bên tai của mọi người. Lão già nửa trong suốt gầy gò lập tức lộ ra vẻ cực kỳ hoảng sợ.
Cả người vặn vẹo một trận, rồi tiêu tán trong không khí.
Bà nội và cha đứa bé nhìn đến nghẹn họng. Đặc biệt là bà nội đứa bé, trong lòng dâng lên cảm giác chấn động, thế giới quan bị sụp đổ.
Vẫn là bà nội đứa bé phản ứng trước, có vẻ mặt kích động nói: "Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ Từ."
Nói xong, bà ta quay đầu quát lớn về phía con trai: "Con còn ngây ra đó làm gì? Mau cảm ơn bác sĩ Từ đi."
"Bình thường ta dạy quy củ của đời trước cho đứa bé, con còn nói ta cổ hủ."
"Nếu con sớm nghe lời ta thì đâu có nhiều chuyện như bây giờ!"
Con trai của bà ta có vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Mẹ, con đâu có biết lại có chuyện không khoa học như vậy xảy ra..."
Lúc này, Từ Huyền cũng ho khan một tiếng: "Tôi cũng có cách giải thích khoa học."
Cha đứa bé ngây ra: "Hả?"
Từ Huyền mỉm cười nói: "Anh có thể xem là đứa bé nhà anh nhìn thấy cơm mà người chết ăn xong lúc cúng bái."
"Lại nhìn chén cơm mình ăn, trong đầu sinh ra liên tưởng."
"Cộng thêm hoàn cảnh và bầu không khí tang lễ hôm đó, dẫn đến tinh thần khẩn trương."
"Nhiều loại nguyên nhân kết hợp, vì vậy dẫn đến thần kinh."
"Giải thích này đủ khoa học chưa?"
Cha đứa bé: "..."
Nếu không tận mắt nhìn thấy A Phiêu đó bị Từ Huyền giết chết, thì anh ta suýt chút nữa tin rồi....
Từ Huyền nghiêm túc lừa gạt trước mặt bà nội đứa bé: "Cái ngành bác sĩ tâm lý như chúng tôi cần phải căn cứ vào năng lực chấp nhận của khách hàng mới quyết định phương án trị liệu."
"Rất nhiều người già đều là trình độ văn hóa tương đối thấp."
"Nói khoa học với bọn họ, có thể sẽ không hiểu, hoặc là không tin, không muốn tiếp thu."
"Cho nên phải dùng ít phương thức mà bọn họ có thể nghe hiểu để dẫn dắt."
"Nhưng khách hàng có văn hóa như bà, có thể dùng nguyên nhân khoa học chân chính để nói chuyện với bà."
Bà nội đứa bé ở bên cạnh không chỉ không tức giận, trái lại còn gật đầu phối hợp: "Đúng đúng đúng."
"Người già chúng tôi chính là như vậy."
“Chúng tôi không tin giải thích khoa học."
"Cái đó là nói cho người trẻ tuổi như mấy người nghe thôi."
Cha đứa bé: "..."
Anh ta cảm giác hình như mình bị bác sĩ này và mẹ anh ta cùng lừa gạt, thế nhưng anh ta không có chứng cứ… Lúc này, bà nội đứa bé nói: "Bác sĩ Từ, tôi muốn mua cái có thể trừ tà, bảo vệ đứa bé."
"Tôi thấy trong phòng live của cậu có bán loại Ultraman, chúng tôi muốn mua cái đó."
Cha đứa bé không nhịn được mà nói: "Mẹ, cho dù mẹ muốn mua, cũng phải mua Quan âm. Phật… nghiêm chỉnh."
"Ultraman thì bất hợp lý quá?"
Mẹ anh ta liếc nhìn anh ta.
"Con có biết cái gọi là mỗi ngành nghề đều có lĩnh vực chuyên môn riêng không?"
"Đây là lĩnh vực của người già không có văn hóa, thích mê tín phong kiến."
"Người trẻ tuổi như con không hiểu thì đừng có mù quáng đúc kết."
Cha đứa bé nghẹn họng. Hay lắm!
Phong kiến mê tín, còn tạo ra cảm giác ưu việt nữa... Chẳng qua nghĩ đến chuyện xảy ra vừa nãy thì anh ta lại lặng lẽ câm miệng...
Từ Huyền mỉm cười bổ sung một câu: "Đây không phải là phong kiến mê tín, là có nguyên lý tâm lý học."
Cha đứa bé thở dài: "Được rồi, bác sĩ, anh không cần phải nói nữa."
"Tôi tin còn không được à..."
Hiện tại, anh ta bị chỉnh đến mức hơi nghi ngờ cuộc đời rồi...
Từ Huyền mỉm cười, rồi nói với bà nội đứa bé: "Bà cụ, tôi không đề nghị bà mua cái này."
"Người khác mua về đều có tác dụng."
"Nhưng đối với đứa bé nhà bà thì tác dụng không lớn."
Bà cụ lập tức gấp gáp: "Tại sao vậy bác sĩ Từ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận