Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 552 - Trời tối muộn, có con gái tắm ở trong sông?

“Đã từng có một người chết đuối ở đó rồi.”
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng live chợt biến đổi.
Nếu như là nghe được câu này ở chỗ khác, có khi các bạn xem live còn sẽ không suy nghĩ nhiều. Nhưng mà, đây là trong phòng live của Từ Huyền!
Kết hợp với câu trả thù mà Từ Huyền nói vừa nãy, rất nhiều khán giả xem live đều bừng tỉnh.
“Thì ra là thế, khó trách lại muốn trả thù à... con bà nó thù này quá lớn luôn.”
“Chỉ sợ người được bệnh hữu này cứu lên chưa chắc là không cẩn thận té xuống.”
“Bình thường bệnh hữu hay chạy đến nơi đó câu cá vào buổi tối nữa chứ, cũng quá kinh khủng đi?”
Rất nhiều khán giả xem live không biết đều vội vã đặt câu hỏi: “Mọi người đang nói cái gì thế? Sao tui nghe không hiểu.”
Lập tức có khán giả xem live nhiệt tình giải thích cho người đó.
“Anh chưa từng nghe qua câu chuyện về thủy quỷ à?”
“Nếu có người chết đuối trong nước thì không đầu thai được, cũng không thể đi đến địa phương khác.”
“Chỉ có thể vĩnh viễn bị vây trong vùng nước dìm chết nó.”
“Phải kéo một người sống xuống nước, làm kẻ chết thay cho người chết đuối đó thì mới có thể chuyển thế đầu thai.”
“Vốn dĩ con thủy quỷ kia đều có thể giải thoát rồi, kết quả lại bị bệnh này hữu quấy rầy chuyện tốt, có thể không tức giận được sao?”
“Phỏng chừng mấy thứ tà môn này chính là do thủy quỷ đó gây ra, cố ý hãm hại bệnh hữu này rồi.”
Sắc mặt [Tất Bất Không Quân] cũng trắng bệch.
Vừa nghĩ tới mình đã từng ở gần một con ma trong nhiều đêm khuya như vậy là ông sởn hết cả tóc gáy.
Có điều trong đầu ông đột nhiên lại nảy ra một suy nghĩ.
“Bác sĩ Từ, mấy lần tôi đi câu đêm.”
“Tại sao người chết chìm kia lại không có kéo tôi xuống nước thế?”
Từ Huyền cười như không cười nói: “Làm sao anh biết nó không có thử?”
“Anh còn nhớ rõ lần đầu tiên đi, hình như nghe được âm thanh có mấy người phụ nữ chơi đùa tắm rửa ở trong sông không?”
[Tất Bất Không Quân] nhíu mày suy tư trong chốc lát: “Hình như là có chuyện như vậy.”
“Lúc đó tôi vẫn còn có chút tức giận, con bà nói ai bị điên bị khùng gì mà chạy tới địa phương quỷ quái này chơi vào trời tối mịt thế.”
“Tôi lo lắng các cô ấy hù đám cá chỗ tôi câu bỏ chạy hết.”
“Vì vậy rướn cổ rống lên một câu, hình như mấy cô đó chạy luôn.”
Một đám khán giả xem live đều dở khóc dở cười.
“Hay lắm! Lối suy nghĩ của bệnh hữu này có chút không tầm thường nhỉ.”
“Tò mò, lúc đầu sao bệnh hữu này lấy được vợ vậy [tức cười.jpg]”
“Hình như con ma đó cũng không thông minh cho lắm thì phải, đã bao lâu rồi không cập nhật phiên bản thế...”
“Chết cười, phỏng chừng lúc đó thủy quỷ đều ngớ người, suy nghĩ sao tên này không diễn theo kịch bản thế?”
“Bệnh hữu à anh nói bị điên bị khùng như thế, có phải là đã quên còn có bản thân rồi không [cười khóc.jpg].”
Từ Huyền: “Sau đó lần đi thứ hai, anh có còn nhớ trong sông có một khối gì đó màu vàng phản quang không.”
[Tất Bất Không Quân] nhíu mày lắc đầu: “Chắc là có đi, nhưng tôi không có ấn tượng gì hết.”
“Lúc đó tôi chỉ nhìn chằm chằm cần câu thôi.”
“Những thứ khác đều không chú ý cho lắm.”
Từ Huyền thở dài: “Vậy không phải đúng rồi à.”
“Vị kia đã thử vài lần rồi.”
“Phát hiện ra anh... anh mục tiêu kiên định, ngoại trừ câu cá ra thì trong lòng không còn thứ gì khác.”
“Vì vậy cũng buông tha mặc kệ anh rồi.”
“Nhưng không nghĩ đến anh lại quấy rầy chuyện tốt của nó.”
“Càng mấu chốt là, đoạn thời gian kia anh còn cứ đến vào buổi tối, khiến nó không kiếm ra cơ hội thích hợp nào để hạ thủ cả.”
“Vì vậy nó quyết định trả thù anh một chút.”
“Vốn dĩ ngay từ đầu, nó cũng không muốn làm như vậy với anh, chỉ là muốn chọc tức anh một chút thôi.”
“Xem xem có thể đuổi anh đi không.”
“Dù sao nếu như không thể làm anh chết chìm, đối với nó cũng không có chút ý nghĩa nào cả.”
“Khiến nó khiếp sợ là.”
“Anh thế mà lại mang chiếc giày đó về.”
“Càng làm cho nó không nghĩ tới chính là.”
“Mấy ngày sau đó tay anh bị bó bột rồi, mà vẫn còn cầm dụng cụ câu cá chạy đến nữa.”
Một đám khán giả xem live trong phòng nghe thế, đều cười thảm luôn rồi.
Vị bệnh hữu này là đang nhảy nhót trên sự nhẫn nại cực hạn của con ma kia đây mà... Khó trách bị trả thù thảm như vậy.
Từ Huyền mỉm cười nói: “Chuyện sau đó cũng không cần tôi nói thêm nữa đi?”
Sắc mặt [Tất Bất Không Quân] đầy cay đắng: “Bác sĩ Từ à, bây giờ không phải là tôi không tới câu cá vào buổi tối à?”
“Tại sao còn phải giết tôi thế?”
Từ Huyền thở dài: “Anh có nên nhìn kỹ bộ dạng của anh bây giờ không.”
“Anh đều đã như thế này rồi, vậy mà còn nhịn không được chạy tới đây câu cá.”
“Vậy chờ vết thương trên cơ thể anh lành rồi, nó còn có thể sống yên ổn được à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận