Ta Một Ngày Có 48 Giờ

Chương 339: Cò kè mặc cả

Cảnh lão đầu cùng Trương Hằng định ngày hẹn gặp mặt ở một tiệm lẩu tại tầng một, bên ngoài có bảng hiệu lớn "Trâu viên Triều Sán", nhưng mặt tiền lại không lớn, vào cửa liền là cầu thang, cần phải lên lầu hai mới vào được bên trong tiệm lẩu.
Trương Hằng vừa xuống xe đã thấy mấy kẻ lén lút, ngụy trang thành người đi đường hoặc người bán hàng nhỏ xung quanh, lúc ẩn lúc hiện, nhưng đều chú ý đến động tĩnh bên ngoài tiệm lẩu.
Liên hệ với chuyện đã xảy ra trước đó, những người này chắc là người của ông G phái đến để bảo vệ an toàn cho Cảnh lão đầu.
Từ lần trước tách ra, Trương Hằng và Cảnh lão đầu đã một thời gian không gặp, Cảnh lão đầu là người trung gian của lần giao dịch này, giúp người mua và người bán kết nối, biết nhiều chuyện, bị người để mắt tới cũng không lạ, lần trước bị bạo tẩu tộc tấn công, ông ta vì an toàn đã quay về thu dọn, sau đó chuyển đến tầng một.
Trương Hằng không để ý đến đám người ở dưới lầu, đi theo cầu thang lên lầu.
Cảnh lão đầu và bạn hàng đã đến sớm, còn gọi món xong.
Chờ Trương Hằng xuất hiện, Cảnh lão đầu liền đứng dậy vẫy tay, sau đó đẩy menu đến, "Xem ngươi muốn ăn gì nữa không, đừng khách sáo, tiền nong để ta lo, coi như là tiền công bảo hộ ta lần trước."
Khác với mấy lần gặp trước, lần này Cảnh lão đầu rõ ràng nhiệt tình hơn rất nhiều.
Chủ yếu là vì ông đã từng thấy qua thực lực của Trương Hằng, bất kể lúc nào, đối với khách hàng không thể đụng vào thì khí độ luôn tốt, huống chi Trương Hằng đã từng cứu ông một lần.
"Không cần, mọi người gọi là được rồi." Trương Hằng nói, vừa kéo ghế ngồi xuống.
Thế là Cảnh lão đầu tiện tay gọi thêm một đĩa thịt bò và tôm viên, trả lại menu cho nhân viên phục vụ.
Nhân lúc đồ ăn chưa lên, Trương Hằng ngẩng đầu quan sát người đàn ông bên cạnh Cảnh lão đầu, người này trẻ hơn Cảnh lão đầu một chút, tầm bốn mươi tuổi, vóc dáng cân đối, cơ bắp trên cánh tay cho thấy hắn làm việc cần thể lực, còn vết hằn của dây trên cổ tay thì cho thấy hắn thường đeo bao tay, đôi mắt nhỏ cảnh giác cho thấy hắn không hoàn toàn tin tưởng Trương Hằng, còn cho thấy việc hắn đang làm có lẽ cũng không hợp pháp.
"Ta giới thiệu cho các ngươi một chút," Cảnh lão đầu nói, "vị này là bạn hàng của ta, cũng là bạn cũ của ta. Đồ cổ nhà ta có hơn phân nửa là do hắn cung cấp, bán đi được bao nhiêu thì chúng ta chia năm năm, đương nhiên nếu ngươi muốn mua trực tiếp từ hắn cũng được, hắn là..."
Cảnh lão đầu chưa dứt lời đã bị người đàn ông bên cạnh cắt ngang.
Hắn đưa tay ra, "Cứ gọi ta là 'kếm tiền người' là được, người xung quanh ta đều gọi như vậy."
Trương Hằng thấy vậy cũng đưa tay nắm chặt với kiếm tiền người, sau đó tự giới thiệu mình, "Trương Hằng."
"Nghe này, Trương Hằng, ngươi là do lão chính trực giới thiệu, đó là lý do vì sao ta chịu đến gặp ngươi, nhưng ta cũng có quy tắc của mình, tốt nhất nên nói rõ ràng, đó là khi giao dịch với ta thì ngươi đừng có hỏi nhiều, bất kể là đồ vật từ đâu ra, hay chuyện liên quan đến ta, ngươi tốt nhất đừng lắm miệng, chúng ta tiền trao cháo múc, sòng phẳng, một khi ta phát hiện ngươi kể cho người khác về chuyện giao dịch với ta, chúng ta cũng chấm dứt." Kiếm tiền người nói.
Trương Hằng gật đầu, "Rất hợp lý."
"Tốt lắm." Kiếm tiền người rất hài lòng với thái độ hợp tác của Trương Hằng, ánh mắt cảnh giác nhìn Trương Hằng cũng dịu đi một chút, "Chỉ cần hợp tác vui vẻ, quen rồi thì không phải là không thể biết nhau thêm."
"Vậy thì tốt quá rồi." Trương Hằng bình tĩnh nói.
Cảnh lão đầu không kịp chen vào, nghe mà trán toát mồ hôi, dù trước khi Trương Hằng đến ông đã nhiều lần nhắc nhở kiếm tiền người nên khách sáo một chút, nhưng kiếm tiền người rõ ràng không để trong lòng, vẫn lôi cái giọng điệu trước đó ra để đối phó với Trương Hằng, hơn nữa xem dáng vẻ hắn thì có vẻ đang tự nắm quyền chủ động, hơi đắc ý.
Nhưng bản thân Cảnh lão đầu đã có không ít bài học, biết Trương Hằng từ trước đến nay không phải là người có thể tùy tiện khống chế, hắn sở dĩ lễ phép như vậy chỉ vì chuyện kiếm tiền người nói không liên quan đến lợi ích của hắn mà thôi.
Nhưng Cảnh lão đầu chưa kịp nhắc nhở bạn cũ thì đồ ăn đã bắt đầu được mang lên.
Kiếm tiền người rất tự nhiên coi mình là chủ nhà, bắt đầu mời Trương Hằng ăn cơm, còn Trương Hằng cũng hoàn toàn như cũ, rất "thức thời", ba người rất nhanh đã ăn hết hai bàn thịt bò.
Kiếm tiền người ăn quên trời quên đất, còn cởi cúc áo, vừa la hét để nhân viên phục vụ bật lạnh to hơn, vừa cuối cùng cũng chuyển chủ đề vào vấn đề chính, "Lão Cảnh nói ngươi đang thu mua cái gì... Ừm, đĩa nhạc cánh kiến đỏ?"
"Đúng vậy." Trương Hằng bỏ khoai lang lát vào nồi, sau đó hỏi, "Ngươi có thể giúp ta tìm được không?"
"Thứ này không dễ kiếm đâu." Kiếm tiền người nói, "Lão Cảnh nói cho ngươi rồi đúng không, đĩa nhạc cánh kiến đỏ rất hiếm, nhất là ở không gian bên dưới, ta tuy có thể giúp ngươi tìm, nhưng ta cũng phải tốn không ít công sức, nhưng nể tình ngươi là bạn của lão Cảnh, ta cũng không lấy ngươi nhiều, một cái là... bốn ngàn tín dụng đi."
"Một trăm." Trương Hằng không ngẩng đầu.
"Cái gì?" Kiếm tiền người nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề.
"Một trăm cho cái hoàn hảo." Trương Hằng thản nhiên nói.
Đến rồi đến rồi, quả nhiên đến.
Cảnh lão đầu ở bên cạnh cười khổ, ông đã nghĩ đến chuyện hai người gặp mặt lần đầu, ông ta hét giá ba ngàn, kết quả Trương Hằng trả một trăm, hiện tại xem ra không phải Trương Hằng cố ý nhắm vào mình mà ai hắn cũng trả như vậy.
"Ngươi nói lại lần nữa." Kiếm tiền người trợn mắt quát.
"Một trăm cho cái hoàn hảo, mà ta muốn rất nhiều, ngươi tốt nhất nghĩ cách kiếm thêm chút."
"Thằng nhãi, mày đang gây sự phải không? Không nghe thấy tao nói đồ này hiếm lắm à, tao phải tốn công sức mới kiếm được sao?" Kiếm tiền người vừa nói vừa bộp một tiếng đũa lên bàn.
"Tôi nghe rồi, nhưng không tin một chữ." Trương Hằng nói, buông đũa xuống, "Anh là người ở nhà máy xử lý rác thải phải không, làm việc ở tầng năm? Lén lút nhặt mấy thứ đồ cũ còn dùng được từ đống rác, đưa cho Cảnh lão đầu nhờ bán."
"Mày nói với hắn?" Kiếm tiền người quay đầu nghiến răng nhìn Cảnh lão đầu.
Cảnh lão đầu thấy thế liền vội lắc đầu, "Không phải tôi, không phải tôi, hai ta giao tình bao nhiêu năm nay, có khi nào tôi bán đứng cậu chưa?"
"Vậy sao hắn biết?" Kiếm tiền người nghe Cảnh lão đầu giải thích vẫn nghi hoặc.
"Đừng có đoán mò, do cách ăn mặc của anh cho tôi biết, hơn nữa nói thật, những đồ này bản thân con đường cũng có hạn, cơ bản đều đến từ tầng thứ tư và thứ năm, nhưng nhìn anh xem thì cùng lắm cũng ở tầng thứ hai, không thể nào liên hệ được với người mua tầng trên, mà với thu nhập của người ta cũng khó có khả năng cố ý đem mấy món đồ cũ đó đi bán, cho nên đáp án rất rõ ràng." Trương Hằng nói.
"Dù trước khi đến đây anh đã cố tình thay quần áo, nhưng trên tay anh có vết hằn của bao tay lâu ngày, trời nắng to mà chân vẫn đi giày ống cao chống nước, còn thỉnh thoảng đau lưng, từ lúc ngồi xuống đây tôi đã thấy anh ít nhất ba lần giãn lưng, mà bắp tay to cho thấy anh không phải là dân văn phòng, như vậy có thể thấy thường xuyên mang bao tay, đi giày ống, thường xuyên phải xoay người, lại có thể tiếp xúc đồ cũ, ngoài nhà máy xử lý rác thì tôi không nghĩ ra còn nơi nào khác, hơn nữa anh vừa đến đã cảnh cáo tôi đừng có hỏi đông hỏi tây, điều đó cũng cho thấy theo quy định công việc anh không được phép mang đồ cũ ra khỏi nhà máy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận