Ta Một Ngày Có 48 Giờ

Chương 351: Biết hiện tại là mấy giờ sao?

Chương 351: Biết bây giờ là mấy giờ không?
Trương Hằng mấy ngày nay đi không ít đường, vào đến lữ quán liền vội tắm nước nóng, xả hết bụi bẩn trên người, tiện thể giặt luôn quần áo, phơi trên bệ cửa sổ, với nhiệt độ không khí ở đó thì đoán chừng sáng sớm hôm sau sẽ khô, như vậy sau khi tỉnh giấc hắn đã có đồ sạch để mặc. Sau đó, chưa đợi mặt trời lặn, Trương Hằng đã cởi giày, ngả người xuống giường. Hắn không biết mình ngủ được bao lâu, nhưng chắc chắn không ngắn như dự tính, khi hắn bị tiếng đập cửa đánh thức thì bên ngoài vẫn tối đen như mực.
Trương Hằng ngay lập tức cầm khẩu súng lục ổ xoay dưới gối, rồi áp lưng vào cửa, động tác nhanh nhẹn như một con báo săn, đồng thời hỏi: "Ai?"
"Là tôi, tiên sinh, Wendy, chúng ta chiều nay vừa gặp ở cổng tiệm tạp hóa." Người ngoài cửa nói.
Trương Hằng nghe vậy nhưng không vội mở cửa, mà nhíu mày nói: "Cô tìm tôi làm gì?"
"Tôi đã... suy nghĩ lại về đề nghị của ngài lúc chiều, tôi thấy ngài nói có lý." Wendy nói.
"Tôi đã nói gì?" Trương Hằng hơi vuốt lại mái tóc rối bù, nhanh chóng mặc chiếc quần còn chưa khô hẳn, còn về áo thì hắn quyết định phơi thêm chút nữa.
"Ngài nói, tôi chẳng có hứng thú gì với việc bị lũ nhóc con sai bảo cả."
"Không sai, cô đã có câu trả lời của tôi rồi, có thể đi tìm người khác, tiện thể hỏi một câu, cô biết mấy giờ rồi không?"
"Năm giờ sáng, tiên sinh." Wendy đáp, "Sau khi suy nghĩ thêm, tôi thấy có thể để ngài toàn quyền phụ trách việc điều tra lần này, tôi chỉ có nhiệm vụ đưa ra gợi ý, không biết như vậy ngài có hài lòng không?"
"Ai lại đến nói chuyện vào lúc năm giờ sáng chứ?" Trương Hằng ngáp một cái.
"Xin lỗi, tôi nghe nói ngài đã ngủ rất sớm, hơn nữa nếu chúng ta đi sớm một chút, thì đêm nay có thể đến trấn Glenn rồi, tôi chỉ mong tìm được tung tích của cha sớm hơn, nhất là khi nghĩ đến việc có thể giờ ông đang rơi vào tay bọn người xấu, tôi liền khó mà ngủ được, xin ngài đó."
Wendy vừa nói vừa cảm thấy như đang chờ đợi phán quyết, mỗi một giây trôi qua đều dài lê thê. Một lát sau, nàng nghe thấy tiếng động gì đó từ phía sau cánh cửa, Trương Hằng đang di chuyển chiếc ghế ở trên đầu, rồi nói: "Vào đi, chậm thôi."
Wendy nghe vậy vui mừng, dựa theo yêu cầu của Trương Hằng chậm rãi đi vào. Nàng thấy Trương Hằng tay cầm súng, thân trên để trần, khiến nàng không kìm được nhìn thêm mấy lần. Trương Hằng xác định Wendy không có ai đi cùng phía sau, cũng không có ai trốn trên cầu thang hay ở đâu, cuối cùng cũng cất khẩu súng lục ổ xoay, đóng cửa lại.
"Mẹ cô không dạy cô không được tùy tiện vào phòng một người đàn ông lạ vào giờ này à?" Trương Hằng nói.
"Tôi có thể bảo vệ được bản thân." Wendy nói, thấy Trương Hằng dường như không tin, nàng nói thêm: "Nếu anh có ý đồ gì với tôi, tôi sẽ la lên ngay lập tức, trong lữ quán có không ít người, hơn nữa chỗ này cũng không xa đồn cảnh sát, cảnh sát trưởng sẽ nhanh chóng đến ngay, mặc dù trên trấn tôi cũng không được hoan nghênh lắm, nhưng cũng phải xem là so với ai chứ, tất nhiên, tôi tin ngài là người chính trực."
"Cô nghĩ thế giới này quá đơn giản rồi, nếu như tôi thật sự là kẻ xấu muốn làm gì cô thì cô căn bản sẽ không la lên được đâu, cô không thể cứ mãi may mắn như vậy, cách bảo vệ bản thân tốt nhất là đừng để mình lâm vào nguy hiểm."
"80 đô la... 80 đô la, cộng thêm để ngài toàn quyền quyết định." Wendy không muốn tranh cãi thêm về vấn đề này, lại nâng giá lên.
Trương Hằng nghe vậy cũng không có ý kiến gì: "So với việc đó, tôi tò mò hơn là vì sao cô nhất quyết muốn thuê tôi, như lời cô nói, với cái giá này cô hoàn toàn có thể thuê người khác."
"Tôi không có cách nào xác định bọn họ có đáng tin không." Wendy trầm mặc một chút rồi nói, "Có chuyện này tôi chưa nói cho anh, cha tôi đã đắc tội Laurence ·G Murphy, hắn là người có quyền thế nhất trên trấn, tiệm tạp hóa, quán rượu, ngân hàng và cả lữ quán trên trấn đều là của hắn, ngoại trừ cảnh sát trưởng Terrell thì người trên trấn hoặc là làm việc cho hắn hoặc đứng về phía hắn, đó là lý do tại sao tôi chọn tìm anh vào lúc này, tôi không biết việc cha tôi mất tích có phải liên quan đến thiếu tá Murphy không, không muốn để người khác thấy chúng ta qua lại mật thiết, phòng tránh việc làm hắn cảnh giác."
"Ừ, thế mới giải thích tại sao cô lại đi thuê một người xa lạ như tôi đến tìm cha cô." Trương Hằng hừ một tiếng, "Nhưng mà chuyện này cô định cứ giấu tôi mãi sao? Vì 80 đồng mà đắc tội cả kẻ thống trị cả huyện thành, vụ làm ăn này chẳng có lời chút nào."
"Không, tiên sinh, tôi định sẽ nói cho ngài trên đường đi, mà hơn nữa mọi việc cũng không tệ như ngài nghĩ, huyện Lincoln rất lớn, tuy là trong thị trấn Murphy có quyền quyết định, nhưng ở bên ngoài, mấy chủ trang trại và chủ mỏ cơ bản đều là những người phản đối hắn."
"Dù vậy thì với tôi, vụ này vẫn là lỗ vốn." Trương Hằng rót cho mình một ly nước.
Wendy nghiến răng, "Vậy thì thêm một con ngựa tốt nữa thì sao? Trong trang trại nhà tôi còn nuôi ba mươi con ngựa, anh có thể chọn một con, tôi thấy ngựa của anh cũng chẳng phải loại gì quý hiếm mà còn có tuổi rồi."
Trương Hằng không biết củ cải ở dưới lầu nghe được người ta đánh giá mình như vậy thì sẽ cảm thấy thế nào, nhưng mà Wendy nói cũng đúng sự thật, Trương Hằng hiểu rõ chuyện của mình, dù bây giờ Wendy có đem Xích Thố ra hắn cũng chẳng cưỡi được. Thế nhưng một con ngựa tốt tự bản thân giá tiền cũng không rẻ, ít nhất cũng phải tám chín chục đô, coi như Wendy trực tiếp gấp đôi tiền công. Đây đối với cô ta trước đó chỉ tăng năm đồng một lần mà nói thì đã là giới hạn rồi.
Một trăm bảy mươi đô thì có thể cân nhắc, số tiền đó đủ để Trương Hằng sống được nửa năm, dù sao cho dù hắn không đi gây chuyện với tên Murphy kia, thì chỉ vì màu da mà đối phương cũng sẽ không ưa hắn, hơn nữa chỉ là đi tìm người thì chắc cũng không khó lắm. Trương Hằng nghĩ một lát, bỗng nhiên hỏi, "Cô biết móng ngựa may mắn ở đâu không?"
"Hả?" Wendy nghe vậy thì ngơ ngác, không biết câu hỏi đột ngột của Trương Hằng là có ý gì, "Ngài muốn móng ngựa?"
"Không có gì, coi như tôi chưa hỏi gì." Trương Hằng vốn dĩ chỉ vì nghe Wendy nói nhà cô nuôi không ít ngựa nên tiện miệng hỏi thử thôi, không có được câu trả lời mong muốn cũng không có gì lạ, hắn nói với Wendy: "Đi ăn chút gì đi."
"Ý ngài là?" Wendy căng thẳng nói.
"Ăn xong rồi chúng ta lên đường, cô chẳng phải nói tối là đến được rồi sao?"
"Không, thật ra vẫn còn hơi xa, ban đêm chỉ đến được trấn nghỉ chân ở giữa đường." Wendy nghe vậy mừng rỡ, "Đồ ăn tôi có mang theo rồi, tôi sẽ lấy ngay."
"Thế còn cô, cô sẽ đi thế nào, có cần thuê xe ngựa không?"
"Ngài xem thường con gái của chủ trang trại quá rồi, tôi sẽ cùng ngài cưỡi ngựa đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận