Ta Một Ngày Có 48 Giờ

Chương 71: Mannerheim phòng tuyến hoan nghênh ngươi (mười ba)

Chương 71: Phòng tuyến Mannerheim hoan nghênh ngươi (mười ba)
Ngoài việc dồn sức luyện tập bắn súng, Trương Hằng cũng không bỏ bê việc trượt tuyết, nhưng việc này lại không suôn sẻ như xạ kích. Kỹ thuật trượt tuyết của Simon tuy không tệ, nhưng kém xa kỹ thuật bắn của nàng, lại thêm vết thương trên người vẫn chưa lành hẳn, không thể vận động mạnh, nên phần lớn thời gian nàng chỉ có thể ngồi yên một bên, xem Trương Hằng luyện tập.
Maggy chỉ kiên nhẫn phiên dịch được hai ngày đầu, sau đó không chịu nổi công việc khô khan này nữa nên chuồn mất.
May mà Trương Hằng và Simon giao tiếp chủ yếu chỉ xoay quanh việc học tập, cho dù bất đồng ngôn ngữ, cuối cùng cũng có thể dựa vào khoa tay múa chân để hiểu sơ lược. Dĩ nhiên, phần lớn thời gian hai người vẫn giữ im lặng. Trương Hằng luyện súng, Simon ngồi nhìn.
Từng bông tuyết rơi từ ngọn cây xuống, đậu trên chóp mũi nàng, khiến nàng không nhịn được hắt hơi một cái....
Trương Hằng còn phát hiện Simon bắt đầu học tiếng Anh, cô tìm Maggy làm giáo viên, câu đầu tiên học được là "Ngươi có thể hôn ta một cái không". Buổi sáng khi đánh răng, Trương Hằng nghe được câu này suýt nữa nuốt luôn cả nước súc miệng, sau đó mới biết Simon chỉ muốn nói “buổi sáng tốt lành”, là Maggy cố ý trêu chọc nàng.
Trước đó, Trương Hằng cũng định học tiếng Phần Lan, dù sao tự do giao tiếp cũng không phải chuyện xấu. Nhưng tiếng Phần Lan ít phụ âm, từ đơn dài, nguyên âm phong phú, ngữ pháp cực kỳ phức tạp, thuộc nhóm ngôn ngữ ít phổ biến rất khó học. Mà tình huống của hắn hiện tại cũng khác lúc ở phó bản trước, cần nhanh chóng cải thiện kỹ năng bắn súng và trượt tuyết, không có nhiều thời gian học ngôn ngữ.
Tất nhiên, học tập hệ thống thì không khả thi, nhưng vẫn có thể học thuộc lòng một số câu giao tiếp thông dụng, nhất là các thuật ngữ chiến thuật như: khai hỏa, ngừng bắn, rút lui, yểm hộ… cộng thêm một số từ đơn hay dùng trong cuộc sống hàng ngày. Trương Hằng không cầu ghép được thành câu hoàn chỉnh, chỉ cần biểu đạt được ý mình, để người khác hiểu là được, như vậy sẽ giảm bớt khó khăn khi học.
Thành ra người bận rộn nhất trong doanh địa bây giờ lại là Maggy, vừa dạy tiếng Anh cho Simon, vừa phải dạy tiếng Phần Lan cho Trương Hằng.
Suốt quãng thời gian này, cuộc sống của Trương Hằng khá phong phú. Hắn từ một người chưa từng cầm súng trở thành một xạ thủ có độ chính xác nhất định, đồng thời có thể trượt tuyết xuyên qua rừng cây. Sự tiến bộ này tuy không thể so với đội du kích chính quy, nhưng Maggy cũng vài lần đến xem và phải thán phục trước tốc độ học hỏi của hắn.
Điều này dĩ nhiên không thể tách rời sự hướng dẫn tận tình của Simon. Trương Hằng không biết có phải do từng luyện bắn cung nên hắn cũng bộc lộ chút thiên phú khi ngắm bắn hay không. Tiếc là mong muốn ở lại đây để nâng kỹ năng bắn súng và trượt tuyết lên lv1 rồi mới rời đi của hắn chắc chắn sẽ thất bại. Vào ngày thứ mười ba hắn ở doanh địa đội du kích, điều nên đến vẫn đến.
Vết thương của Simon đã gần khỏi hẳn. Thực tế, nếu không phải vì Trương Hằng, có lẽ nàng đã rời doanh địa từ hai ba ngày trước. Chỉ là vì cho hắn thêm thời gian huấn luyện, nàng mới cố ý nán lại thêm một chút.
Hôm nay, đội du kích nhận được tin tức từ dân làng gần đó, một toán quân Liên Xô đang hành quân gấp gáp không xa doanh địa của họ. Đội trưởng triệu tập tất cả du kích viên, dự định tấn công toán quân Liên Xô này. Mọi người tự nhiên không có ý kiến gì, Simon cũng xin tham gia hành động.
Trương Hằng không tham gia hội nghị quân sự, nhưng hắn cảm nhận được sự phấn khích của những du kích viên xung quanh. Họ lau chùi vũ khí, kiểm tra ba lô, túm tụm bàn bạc, không khí trong doanh địa rõ ràng khác hẳn ngày thường. Ngay cả bữa trưa cũng thịnh soạn hơn rất nhiều. Simon dùng thứ tiếng Anh bập bẹ mới học được từ Maggy nói với Trương Hằng rằng họ có nhiệm vụ.
Trương Hằng cũng dùng thứ tiếng Phần Lan không trôi chảy đáp lại Simon một câu “tốt”.
Sau bữa ăn, hai người cùng đến kho nhận đạn và lương khô bốn ngày. Ngoài ra, Trương Hằng còn nhận được một bộ đồ ngụy trang, để không phải mặc bộ quân phục Liên Xô màu kaki như bia sống nữa.
Phải nói hiện tại không hề lo lắng thì cũng không đúng. Dù sao hắn cũng sắp ra chiến trường. Khác với những du kích viên Phần Lan, Trương Hằng không có thù oán với binh lính Liên Xô, cũng không có xung đột lợi ích gì, nhưng chẳng mấy chốc họ sẽ phải dùng bạo lực với nhau. Có lẽ đây chính là bi kịch của chiến tranh, mỗi người trong cuộc đều bị dòng xoáy thời đại cuốn đi, thân bất do kỷ.
Trương Hằng nhét đồ dùng vệ sinh cá nhân và một cuộn băng cầm máu vào ba lô, tách riêng với thịt khô và rau củ. Simon có chút lo lắng về tinh thần của hắn, khi thu dọn đồ đạc vẫn luôn lén nhìn hắn. Nhưng thấy hắn không khác gì lúc huấn luyện bình thường, nàng cũng dần yên tâm.
Trương Hằng hiểu rõ nơi này không phải thư phòng ấm áp, không phải thư viện ngập tràn nắng chiều, có thể ngồi trên ghế sô pha suy ngẫm về nhân văn. Một khi bước ra chiến trường, ngoài những trường hợp hiếm hoi như Dace "Two-Gun" Mond, đa số chỉ có hai lựa chọn – giết hoặc bị giết. Không liên quan gì đến đạo đức, đơn giản chỉ là để sinh tồn.
Trương Hằng đeo ván trượt và khẩu M28 lên lưng. Simon đã đứng đợi hắn ở ngoài cửa. Khi nhìn thấy Trương Hằng, nàng do dự một chút, rồi vụng về ôm hắn chưa đầy một giây, nói lí nhí: “Đừng lo lắng, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Cảm giác này thật kỳ lạ. Suy cho cùng, đây là lần đầu tiên trong đời Trương Hằng nghe một cô gái nói với mình như vậy. Kỳ lạ hơn là hắn thấy mình không thể phản bác được, cuối cùng chỉ có thể gật đầu đáp: “Ta cũng vậy.”
Hai người không đi cùng các du kích viên khác. Simon quen hành động một mình, khi còn bé, cô thường săn bắn trong rừng một mình. Sau khi gia nhập đội du kích, cô cũng không hợp tác với ai. Lần này, vì cứu Trương Hằng, cô mới lần đầu chỉ định hắn làm cộng sự của mình.
Nhưng nàng vẫn chưa quen tiếp xúc với người khác, chỉ cúi đầu đi trước. Khoảng cách giữa hai người luôn duy trì khoảng một mét.
Cứ như vậy cho đến tối, Trương Hằng gọi Simon lại, chuẩn bị bữa tối. Trải qua một năm rưỡi sống trên hoang đảo, tay nghề nấu nướng của hắn cũng tiến bộ, đặc biệt là khi xử lý những nguyên liệu đơn giản thường có những phát huy ngoài mong đợi, nên hắn chủ động nhóm lửa, đảm nhận việc nấu nướng.
Simon sững người khi nhìn thấy lửa, không biết nghĩ gì, mặt đỏ bừng. Ban đầu nàng chỉ yên lặng đứng đó, giờ lại bồn chồn, bèn kiếm cớ bảo Trương Hằng đi tuần tra xung quanh.
Đây thực ra không phải lý do chính đáng. Họ vừa rời căn cứ không lâu, còn cách quân Liên Xô một khoảng khá xa, ngoài những con tuần lộc chạy nhảy trong rừng sâu thì bán kính hàng chục dặm xung quanh chắc chắn không còn sinh vật nào khác. Nhưng có lẽ chính vì thế nên Simon mới càng thêm bối rối. ✨ Truyện convert bởi ܨღ๖ۣۜHuyền✫๖ۣۜLinhღ⻎ tại truyencv .
Bạn cần đăng nhập để bình luận