Ta Một Ngày Có 48 Giờ

Chương 337: Hành vi hình thức

Chương 337: Hành vi hình thức Trương Hằng lái chiếc X3 lao vun vút trên đường phố, may mà hiện tại đã hơn 11 giờ đêm, người đi đường và xe cộ cũng không nhiều, hơn nữa nơi này cũng tương đối vắng vẻ, nếu không phải giờ cao điểm thì dù Trương Hằng có kỹ thuật lái xe tốt đến đâu cũng phải bị kẹt cứng trên đường, không tài nào nhúc nhích nổi.
Hắn vừa lái xe vừa quan sát qua kính chiếu hậu xem động tĩnh của Sphinx phía sau, cho đến hiện tại hai bên vẫn duy trì khoảng cách khoảng hai trăm mét, đây là một khoảng cách tương đối an toàn đồng thời không để cho Sphinx mất dấu, nhưng khác với mọi khi, lần này Thỏ Tử có thể cảm nhận rõ ràng tốc độ của chiếc X3 lúc nhanh lúc chậm, đồng thời Trương Hằng còn thỉnh thoảng đánh lái cua gấp.
Cũng may Thỏ Tử không mắc chứng say xe, nếu không thì bây giờ chắc đã nôn lên kính chắn gió rồi. Cuối cùng, khi Trương Hằng lừa được đối phương sang một con đường khác thì Thỏ Tử không nhịn được lên tiếng, "Simon ca ca, em biết kỹ thuật lái xe của anh rất giỏi rồi, nhưng chúng ta cũng đâu cần cứ liên tục drift như vậy, bây giờ cứ lái thẳng thôi thì nó cũng đuổi không kịp chúng ta đâu."
"À, ta chỉ đang kiểm tra một vài chuyện thôi." Trương Hằng nói.
"Chuyện gì?" Thỏ Tử hứng thú.
"Ngươi từng đọc qua câu chuyện về Sphinx chưa?"
Thỏ Tử gật đầu, "Hồi cấp hai em từng đọc đâu đó trong một bài đọc hiểu, vì chuyện lần này em đã lên mạng đọc lại rồi, sao vậy?"
"Bất kể là thần thoại Ai Cập hay thần thoại Hy Lạp, Sphinx được ghi lại trong đó đều là loài có trí tuệ cấp cao, trình độ trí tuệ của nó ít nhất cũng đạt đến mức bình quân của loài người, nói chính xác hơn là ở mức độ của người thông minh."
"Đúng là như vậy." Thỏ Tử suy nghĩ một chút rồi nói.
"Nhưng con Sphinx đột nhiên xuất hiện này dường như không hề giao tiếp với con người, trong ba vụ tấn công trên diễn đàn trước đây, Sphinx chỉ đưa ra câu đố rồi chờ người ta giải đáp, ai trả lời sai thì sẽ bị trừng phạt, còn trong vụ tấn công thứ nhất và thứ hai, hai người bị hại đều đã cố gắng giao tiếp với Sphinx, nhưng kết quả đối phương dường như căn bản không phân biệt được cái gì là đáp án cái gì là giao tiếp."
"Không sai, em trước đó lỡ miệng nói một câu cũng bị nó xem như đáp án, khiến em sai tận hai lần." Thỏ Tử nhớ lại chuyện trước đây, cũng có chút bất lực, "Tên đó cảm giác hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình, mà trước đó lúc Hắc Thiên Nga giơ súng gây mê lên nhắm vào nó thì nó cũng không có phản ứng gì."
"Hành vi của nó quá đơn điệu, đồng thời có đường đi cố định, điều này khiến ngươi nghĩ tới điều gì?"
"Ờ... cái gì?"
"AI." Trương Hằng nói, hắn từng học lập trình hệ thống trong phó bản tiết lộ bí mật, đối với cái này cực kỳ nhạy bén, phương thức hành động của Sphinx bây giờ chính là kết quả vận hành điển hình của chương trình, trên thực tế Trương Hằng trước đó rảnh rỗi nên đã Baidu một chút về ba câu đố mà Sphinx đã ra, kết quả phát hiện chúng đều bắt nguồn từ một cuốn sách thiếu nhi tên là «bách khoa toàn thư câu đố».
"Ý anh là con Sphinx mà chúng ta gặp phải... trên thực tế là người máy thông minh cải trang?" Thỏ Tử há hốc miệng.
"Hơn nữa còn là loại sơ cấp nhất, bất quá lực chiến đấu của nó không tệ." Trương Hằng nói.
Trên thực tế, sớm khi xem xong tư liệu về Sphinx trên diễn đàn thì Trương Hằng đã có phỏng đoán tương tự, nhưng cũng chỉ dừng lại ở phỏng đoán, lần này Thỏ Tử gặp nguy hiểm, tạo cơ hội để Trương Hằng tiếp xúc gần với con Sphinx kia, càng khẳng định suy nghĩ ban đầu của hắn.
Vừa rồi hắn liên tục thay đổi tốc độ cũng là để thử xem liệu thứ phía sau có hành vi logic cố định hay không.
"Khó trách trước đó anh muốn Hi Hi tỷ chuẩn bị súng kích điện, vậy nó có bị điện giật trúng hay không thì có ích không?"
"Ngoại bộ của nó có lớp phòng ngự rất mạnh, nhưng nếu thứ này thực sự là người máy thì bên trong nó nhất định có mạch điện, mạch điện làm từ các đường dây đồng, khi bị điện cao thế đánh trúng sẽ phát ra hiện tượng phóng điện dữ dội, có thể tùy tiện phá hủy các linh kiện điện tử chủ chốt bên trong." Trương Hằng giải thích.
Nhưng ngay khi hai người đang nói chuyện, Trương Hằng nhận thấy con Sphinx kia đột nhiên dừng lại.
Nó ngồi xổm giữa đường, lặng lẽ nhìn chiếc X3 rời đi.
Trương Hằng đang do dự có nên dừng xe lại không thì con Sphinx đột nhiên mở rộng đôi cánh phía sau, sau đó thân thể của nó bắt đầu từ từ rời khỏi mặt đất.
Thỏ Tử thấy vậy thì kinh hãi, "Anh không phải nói hành vi của nó là cố định sao?"
"Xem ra việc nó mãi không đuổi kịp chúng ta đã kích hoạt một điều kiện ẩn nào đó, khiến nó mở ra một phương thức hành động mới." Lần này Trương Hằng không tiếp tục cố tình giảm tốc độ nữa, trước đó trên diễn đàn chưa ai thấy Sphinx sử dụng cánh, nên cũng không ai biết Sphinx ở giai đoạn này có năng lực gì, nhưng vì đối phương đã dùng chiêu cuối nên Trương Hằng đương nhiên sẽ không khinh thị.
Hắn cũng không để ý xem có bỏ rơi Sphinx hay không, Trương Hằng trực tiếp đạp ga hết cỡ.
Thế nhưng khoảng cách giữa hai bên không những không nới ra mà ngược lại còn bắt đầu rút ngắn nhanh chóng. Sphinx khi ở trạng thái bay có tốc độ nhanh gấp đôi, hơn nữa lại có tầm nhìn rộng hơn trên không trung, có thể tránh được không ít kiến trúc gây cản trở.
Trương Hằng bật bộ đàm, nói với Thẩm Hi Hi, "Bên cô chuẩn bị xong chưa?"
"Mới ba phút thôi mà, tạm thời vẫn chưa, sao thế?" Thẩm Hi Hi hỏi.
"Vậy cô tốt nhất nên chuẩn bị sẵn sàng trong vòng hai phút nữa," Trương Hằng nhìn chiếc đồng hồ hải tinh trên tay, "Vì đối thủ đêm nay của chúng ta đã mở chế độ máy bay rồi."
Thẩm Hi Hi phản ứng rất nhanh, "Đôi cánh ở trên lưng nó?"
"Không sai."
"Được rồi, ta hiểu rồi, các người cũng chú ý an toàn, mặt khác nếu được thì thử giảm độ cao của nó xuống xem, nếu bay quá cao thì súng kích điện không bắn tới." Thẩm Hi Hi dặn dò.
"Ta sẽ cố."
Sau khi Trương Hằng nói xong với Thẩm Hi Hi thì nhận thấy Sphinx chỉ còn cách họ chưa tới một trăm mét, tốc độ này còn nhanh hơn so với dự tính của Trương Hằng.
Thế là Trương Hằng nói với Thỏ Tử bên cạnh, "Thắt chặt dây an toàn vào, đoạn đường sắp tới có thể sẽ xóc nảy lắm đấy."
Lời còn chưa dứt, Trương Hằng đã đánh lái cua gấp, lao vào dải cây xanh ven đường, trực tiếp đè lên dải cây xanh rồi chuyển sang con đường khác, lái xuống đường hầm.
Sau khi đã mất lợi thế về tốc độ, Trương Hằng chỉ còn cách so đấu khả năng biến hướng với Sphinx, đồng thời tận dụng địa hình, lúc trước khi đi cứu Thỏ thì hắn đã tắt hệ thống ổn định thân xe điện tử, chuyển cần gạt sang chế độ thủ công.
Cảm giác cầm lái bây giờ của hắn cứ như là trở về khoảng thời gian còn du học ở Tokyo vậy. Hắn đã lái chiếc X3 đạt đến tốc độ cao nhất, tiếng động cơ nổ vang vọng trong đường hầm.
"Hy vọng trên đoạn đường này không có camera giao thông nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận