Ta Một Ngày Có 48 Giờ

Chương 284: Khảo thí tuần

Chương 284: Kỳ thi tuần.
Trương Hằng biết rằng, mặc dù các đạo cụ trong trò chơi hiện tại rất phong phú, nhưng những đạo cụ có thể gây tổn thương cho các sinh vật thần thoại vẫn luôn vô cùng hiếm hoi.
Ngay cả lão nhân Đường Trang cũng không có loại đạo cụ này. Nếu không thì trước đó ông ta đã không cần phải mượn giáo từ xa để đối phó với Morseby. Chắc chắn cây trường mâu ông ta dùng chính là cây thương Longinus danh tiếng, còn được gọi là Thương Vận Mệnh, cây thương đã đâm vào Chúa Jesus trong truyền thuyết.
Mà con đao trong tay Trương Hằng, là đạo cụ cùng đẳng cấp với thương Longinus.
Trương Hằng sau đó hỏi cô nàng bartender: "Vì sao tên cây đao này lại là dấu chấm hỏi?"
"Bởi vì nó vừa được rèn ra không lâu. Theo lý thuyết thì người thợ rèn ra nó sẽ đặt tên cho nó. Nhưng mà tên thợ đã rèn đao cho ngươi lại từ chối. Vì ông ta nói cây đao này không phải do mình chế tạo. Chính xác mà nói ông ta chỉ là thay cho nó một cái vỏ mới mà thôi." Cô nàng bartender ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Ta đoán ý của ông ta là, đây là tác phẩm được hoàn thành chung của ông ta và một người khác. Mỗi người một nửa nên ai cũng không có quyền đặt tên. Huống chi đây lại là đao của ngươi, cho nên cứ để ngươi tự đặt tên đi. Ngươi muốn gọi thế nào cũng được."
Trương Hằng nghĩ một chút rồi nói: "Vậy gọi nó Giấu Vỏ đi."
Con đao này quá hung, người trúng đao này, chỉ cần vết thương sâu một chút thì cơ bản là không có thuốc nào cứu được. Việc Trương Hằng đặt cho nó cái tên Giấu Vỏ cũng là để nhắc nhở bản thân, không phải vạn bất đắc dĩ thì không nên dùng nó.
Với thực lực hiện tại của hắn, thật ra đối phó với địch nhân thông thường không cần phải dùng đến đao cấp B. Trương Hằng định vị Giấu Vỏ là dùng để đối phó với cường địch, mà phải là cường địch đủ mạnh thì mới đáng để Giấu Vỏ ra khỏi vỏ.
Sau đó, Trương Hằng lại tiêu thêm 10 giờ điểm tích lũy để cô nàng bartender đặt làm một chiếc vỏ đao bằng gỗ tule.
Về chuyện nâng cấp, Trương Hằng cũng hỏi ý kiến của cô nàng bartender.
Theo cô nàng nói thì đạo cụ có thuộc tính nâng cấp không nhiều, nhưng chắc chắn là có một ít. Nhưng phần lớn đều là đạo cụ cấp E và F, còn đạo cụ phẩm chất cấp B có thể nâng cấp như thế này thì cô nàng cũng là lần đầu thấy. Tuy nhiên, con đường nâng cấp của mỗi đạo cụ không giống nhau. Cô nàng bartender cũng rất khó cho ra lời khuyên hữu dụng.
Dù Trương Hằng bày tỏ nguyện ý chi thêm điểm tích lũy, cô nàng bartender cũng chỉ đề nghị Trương Hằng có thể chém vài người để thử xem.
...
Sau khi ra khỏi quầy bar, Trương Hằng tạm thời cất Giấu Vỏ và Trái Tim Kreuz vào cốp sau xe Polo. Sau đó hắn về trường tắm rửa một chút.
Mấy ngày sau, hắn không chạy loạn nữa, mà thành thật ở lì trong hiệu sách để ôn tập bài vở, chuẩn bị đón kỳ thi cuối kỳ. Trương Hằng còn gặp Thẩm Hi Hi mấy lần trong hiệu sách.
Cô nàng cũng đang bận ôn tập. Sau khi Liên Hợp Thể giải tán thì việc Thẩm Hi Hi cần xử lý ít hơn, có thêm nhiều thời gian rảnh hơn, xem ra có chút thoải mái.
Còn về phần Phàn Mỹ Nam, Trương Hằng cảm thấy có chút kỳ quái. Về lý thuyết, tuổi của Phàn Mỹ Nam cũng không khác hắn nhiều, cũng phải đang học đại học. Nhưng Trương Hằng chưa bao giờ nghe cô nàng nhắc đến chuyện học hành, cô nàng cũng không nói chuyện về chuyên ngành hay bạn học.
Trương Hằng ở trường vốn là một người khá cô độc, không hay tham gia các hoạt động tập thể. Nhưng bình thường cũng sẽ sinh hoạt chung với Trần Hoa Đống và Ngụy Giang Dương, trong khi đó Phàn Mỹ Nam lại là người luôn một mình chạy tới chạy lui, khắp nơi gây chuyện.
Trong phó bản vui mừng, Trương Hằng biết nhà của Phàn Mỹ Nam ở Dương Thành, có cha mẹ và một đứa em trai. Ngoài ra, nữ đeo kính râm đã cướp Mộng Cảnh Tử Vong trong phiên đấu giá trước đây dường như là người chị gái đã thất lạc nhiều năm của Phàn Mỹ Nam.
Nhưng ngoài những điều này, hiểu biết của Trương Hằng về Phàn Mỹ Nam rất hạn chế.
Tuy nhiên Trương Hằng vẫn cảm nhận được rằng, dù Phàn Mỹ Nam thoạt nhìn là một người vô tâm vô phế nhưng đó giống như là lớp ngụy trang để che giấu những ý nghĩ thật trong lòng.
Nhất là lần cuối cùng hai người gặp mặt, Phàn Mỹ Nam tuy vẫn cố gượng cười nhưng có vẻ có chút tâm sự lo lắng.
Sau đó thì hai người cũng mất liên lạc cho đến giờ...
Trương Hằng đang làm bài thi có chút thất thần. Nhưng sau khi uống một ngụm nước thì nhanh chóng tập trung lại vào bài thi, viết dấu chấm câu cuối cùng, kết thúc học kỳ này.
Sau đó, hắn đặt bút xuống, kiểm tra lại đáp án. Hình như vô tình làm rơi cây bút chì xuống đất. Trương Hằng xoay người nhặt nó lên. Sau đó, hắn thu dọn đồ đạc, đứng dậy nộp bài thi cho giáo viên.
Cùng lúc đó, Trần Hoa Đống, người ngồi cách Trương Hằng sáu chỗ, lợi dụng lúc Trương Hằng nộp bài thi thu hút sự chú ý của giám thị, vội vàng cúi xuống mò lấy cục tẩy lăn đến chân, cởi áo khoác, nhìn thấy hai hàng chữ cái ABCD bên trong, cảm động suýt khóc.
Trần Hoa Đống vẫn luôn tự xưng khả năng luyện thi nước rút của mình là vô địch thiên hạ. Nhưng gần đây tình cảm giữa hắn và Mukaichi Nakado đang ấm lên từng ngày, Trần Hoa Đống chìm trong bể tình thật sự không còn tâm trí đâu mà ôn tập. Chỉ nhờ làm đêm mới miễn cưỡng giải quyết được vài môn thi trước, nhưng cuối cùng môn thi này thì không còn thời gian nữa.
Do đó, hắn chỉ có thể lần nữa cầu viện sự giúp đỡ từ bên ngoài.
Trương Hằng đã hứa sẽ viết đáp án đúng vào cục tẩy và ném cho hắn. Nhưng không ngờ, trước khi thi lại xảy ra chút ngoài ý muốn. Giáo viên giám thị đột nhiên bắt Trần Hoa Đống đổi chỗ cho một bạn nữ, điều này khiến cho Trần Hoa Đống phải rời xa chỗ của Trương Hằng.
Lúc đó Trần Hoa Đống đã hoảng hốt, cảm giác như bị tuyên án tử hình.
Nhưng may mắn là Trương Hằng còn tận lực hơn trong tưởng tượng của hắn, dù khoảng cách khá xa vẫn chính xác ném cục tẩy đến bên chân của Trần Hoa Đống, lại còn tạo điều kiện cho hắn nhặt lên.
Trần Hoa Đống lập tức cảm thấy hai bữa Pizza Hut mà hắn mời quá là đáng giá. Hắn không lãng phí cơ hội hiếm có này, tranh thủ thời gian chép đáp án vào tờ giấy làm bài thi. Sau đó lại bắt đầu bịa chuyện cho phần luận thuật.
Điểm của phần thi trắc nghiệm và phần luận thuật được chia năm năm. Thêm điểm số thường ngày nữa thì chỉ cần điểm luận thuật không đến mức 0 điểm thì Trần Hoa Đống sẽ không bị rớt môn. Tất nhiên, hắn không dám chép hết đáp án trắc nghiệm, mà cố ý viết sai vài câu, nên vẫn cần nghĩ cách làm tốt phần luận thuật để kiếm thêm điểm.
Trần Hoa Đống cố gắng viết đầy hết những chỗ trống trong bài, ngoài việc muốn "mèo mù vớ cá rán" vớt được chút điểm, hắn cũng hy vọng có thể dùng sự chăm chỉ của mình làm cảm động thầy chấm thi. Tất nhiên là kế hoạch này có hiệu quả hay không thì chưa biết.
Nhưng khi giáo viên hô ngừng bút và bắt đầu thu bài thì Trần Hoa Đống cảm thấy mình đã làm bài thi này khá tốt, nên cũng thở phào một hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận