Ta Một Ngày Có 48 Giờ

Chương 363: Chuyện cũ

Trương Hằng từ trong nhà thờ cứu đám nông dân kia ra, vừa đến thị trấn liền chạm mặt một đám người khác.
Không khí lập tức trở nên căng thẳng, hai bên vừa thấy mặt liền giơ vũ khí trong tay, chĩa vào nhau.
Tên người da đen cường tráng cầm đầu giận dữ nói: "Davidson, lũ khốn kiếp các ngươi, lại dám cấu kết với người của băng Cook, muốn mượn bọn cướp đó giết sạch chúng ta!"
Tên Davidson ở phía đối diện hẳn cũng là thủ lĩnh cư dân trong thị trấn, mở miệng giải thích: "Nghe ta nói, Nichol, lúc đó chúng ta chỉ muốn dạy cho các ngươi một bài học, không ngờ sự tình lại phát triển đến mức này, chúng ta thực sự sai rồi, đáng lẽ chúng ta không nên tin người của băng Cook."
"Đem những chuyện ma quỷ đó đi nói với người chết đi." Nichol lạnh lùng nói, "Hiện giờ đám khốn kiếp kia đã bị một người tốt tên là Trương Hằng xử lý rồi, các ngươi chặn trước mặt chúng ta là muốn làm gì, muốn làm nốt những gì chúng chưa làm, dồn chúng ta vào chỗ chết sao?"
"Đương nhiên không phải, chúng ta chỉ muốn nói chuyện với các ngươi, vừa rồi chúng ta có bàn bạc, cân nhắc đến thiệt hại lần này của các ngươi, chúng ta có thể góp 5000 đô la cho các ngươi, tất nhiên chúng ta biết số tiền này không thể xoa dịu nỗi đau mất mát người thân, bạn bè của các ngươi... nhưng ít ra có thể giúp cuộc sống của các ngươi dễ dàng hơn chút ít."
"Có các ngươi ở đây, cuộc sống của chúng ta vĩnh viễn không thể dễ dàng hơn." Nichol giận nói, "Còn nữa, các ngươi cũng không phải muốn bồi thường chúng ta tốt bụng như vậy đâu nhỉ, có gì cứ nói hết ra đi."
Davidson khẽ gật đầu: "Chuyện xảy ra với cảnh sát trưởng Harper là một bi kịch, nhưng xét tình huống lúc đó, chúng ta không có lựa chọn nào khác..."
Davidson nói được nửa câu, liền thấy Nichol nôn khan liên tục xuống đất, sau đó Nichol đảo mắt nhìn đám người trước mặt, không ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn, đều nhao nhao cúi đầu xuống: "Lũ khốn kiếp các ngươi, bắn chết hắn, tổng cộng ba mươi hai phát, mỗi người đều có phần, bọn chúng bắn trọng thương cảnh sát trưởng ngay trong thị trấn, mà còn không giết chết ngay, cố ý tránh chỗ hiểm, để một mình ông ta trên mặt đất chờ chết, phải công nhận là đám người da trắng quý phái các ngươi đúng là mẹ nó biết chơi, để ta cái thằng mọi đen này được mở mang tầm mắt."
"Vậy chúng ta có thể làm sao đây?" Ông chủ tiệm tạp hóa lúc này không nhịn được xen vào, "Người của băng Cook đứng ngay cạnh chúng ta, chĩa súng vào chúng ta, nếu như không làm theo lời bọn chúng nói, chúng sẽ giết cả chúng ta."
"Nichol," Davidson tiếp lời, "ở đây ai cũng cảm thấy áy náy vì những gì xảy ra ngày hôm đó, lương tâm chúng ta cắn rứt, chúng ta đã phải chịu trừng phạt rồi, nhưng sự việc đã thế này, chúng ta chỉ có thể hướng về phía trước, chỉ cần đạt được sự đồng thuận chung, rằng cảnh sát trưởng Harper và những người khác đã chết vì tay băng Cook, thì chúng ta sẽ thả các ngươi đi."
"Thế nào, các ngươi lo sợ chuyện tốt mình làm sẽ bị người khác biết sao, lương tâm cắn rứt? Đó tính là cái mẹ gì trừng phạt, các ngươi biết thế nào là trừng phạt không, khi tất cả các ngươi đều bị treo cổ trên đài hành hình, đó mới là cái TM trừng phạt."
"Có cần làm đến mức này không, Nichol, nếu ta nhớ không nhầm, quan hệ giữa ngươi và cảnh sát trưởng Harper cũng chẳng tốt đẹp gì, đừng quên là hắn cũng rất ghét người da đen, có không ít người trong các ngươi cũng bị hắn nhốt vào tù."
"Không sai, Harper là một lão hỗn đản đáng ghét lại không có học thức, ta đã từng vô số lần nghĩ có nên nã một phát vào cái đầu trọc lóc của hắn hay không, nhưng khi người của băng Cook muốn giết chúng ta, ngoài ông Matthew kia ra, chỉ có lão hỗn đản này đứng lên... toàn bộ thị trấn, chỉ có mình hắn đứng lên, ngươi phải thừa nhận rằng lão hỗn đản kia còn có gan, sau đó các ngươi giết chết người duy nhất có khí phách của cả thị trấn."
"Lúc đó chúng ta không còn lựa chọn nào khác..." Ông chủ tạp hóa lẩm bẩm.
"Các ngươi lúc nào cũng có lựa chọn, tay các ngươi có súng, nhân số cũng không ít hơn bọn chúng, mà các ngươi đến cả chống trả cũng không dám," Nichol cười lạnh, "các ngươi chính là một đám TM nhát chết, giờ hoặc là cút khỏi mặt chúng ta, hoặc là khai chiến, đừng có nói nhảm nhiều."
"Nichol, sự tình không đơn giản như vậy," Davidson vẫn kiên nhẫn giải thích, "ngươi không biết chúng ta đang phải đối mặt với cục diện thế nào, cái tên Trương Hằng kia đã giết những người của băng Cook ở lại trong thị trấn, nhưng mà băng Cook còn có hơn ba mươi người nữa, chúng đều là những tên liều mạng dính đầy máu tươi, không phải dạng nông dân với thợ mỏ như ngươi và ta, đợi đến khi chúng quay lại, chúng ta sẽ phải đối mặt với cơn thịnh nộ của bọn chúng, vì vậy hiện giờ chúng ta nhất định phải đoàn kết lại, đối mặt với đại họa sắp tới, chỉ có như vậy mới giữ được thị trấn."
"Đầu óc các ngươi bị làm sao vậy, Davidson? Hợp tác với các ngươi sau chuyện này, chẳng thà tự bắn một phát vào đầu còn hơn, ai biết đến lúc thấy tình hình không ổn, các ngươi có đổi súng ngay không, để bảo toàn mạng sống, các ngươi làm cái gì cũng được."
Trong lúc hai đám người còn đang giằng co, Trương Hằng đã lặng lẽ vòng về ngoài khách sạn.
Wendy vội vàng kéo cái bàn đang chèn cửa ra.
"Lúc ta không có ở đây, có ai đến đây không?" Trương Hằng hỏi.
"Có, ông chủ tiệm tạp hóa, anh đi không lâu thì ông ta đã chạy đến rồi, nhưng không gõ được cửa nên lại đi tìm người khác, bên ngoài có chuyện gì vậy, em thấy nhiều người lắm." Wendy hiếu kỳ nói.
"Những người sống ở thị trấn Brice phần lớn là thợ mỏ và gia đình họ, do việc khai thác mỏ gây ô nhiễm nguồn nước, cây trồng bị chết hàng loạt, số còn lại cũng cực kỳ héo úa, từ đó dẫn đến sự phẫn nộ của đám nông dân, quan hệ giữa hai bên bắt đầu trở nên càng ngày càng căng thẳng, thỉnh thoảng sẽ xảy ra những... mâu thuẫn, cho đến sáu tháng trước."
"Một bé trai con của thợ mỏ và một bé gái con của nông dân cùng nhau đi chơi, kết quả chỉ có bé trai quay về, còn bé gái thì mất tích, bố bé gái cho rằng bé trai giết bé gái nên đã hẹn mấy người bạn xông đến nhà bé trai, giết chết bé trai và cả người anh trai định chống cự của cậu ta, hai ngày sau cô bé bình an trở về nhà, mới biết cô bé giận dỗi vì cãi nhau với bé trai nên bỏ đi một mình và lạc đường."
"Thế là lần này đến lượt đám thợ mỏ đến đòi công lý... mang theo súng, nông dân nhận được tin báo cũng tổ chức người, hai bên xảy ra xung đột, đánh nhau bị thương ba bốn người, thêm việc những nông dân thỉnh thoảng đến mỏ gây sự, mâu thuẫn ngày càng sâu sắc."
"Khoảng nửa tháng trước, một ông lão hơi gù xuất hiện trong thị trấn, lúc uống rượu ở quán bar nghe đám thợ mỏ than thở chuyện này nên nói với thợ mỏ là ông ta có thể giúp đám thợ mỏ giải quyết phiền phức của bọn họ, chỉ cần thợ mỏ bỏ ra sáu ngàn đô la, ông ta nói mình có thể tìm người dạy dỗ đám nông dân kia, để bọn chúng không dám làm ầm ĩ nữa."
"Đám thợ mỏ bàn bạc một hồi thấy có vẻ khả thi, thế là gom tiền lại, sau đó ông lão gù dẫn người của băng Cook đến đây, chúng bắt đám nông dân đó, định giết chết toàn bộ bọn nông dân và người nhà của họ, đồng thời để đám thợ mỏ trong thị trấn không thay đổi ý định, còn ép bọn họ giết cảnh sát trưởng của mình, quá trình... rất tàn nhẫn, ta không miêu tả kỹ, nhưng ta thấy mục đích thực sự của chúng không phải chỉ vì kiếm sáu ngàn đô la kia mà là phụ thân của ngươi."
"Phụ thân ta có liên quan đến chuyện này sao?" Wendy kinh ngạc nói.
"Phụ thân của ngươi không phải có liên quan đến chuyện này, mà là có liên quan đến Cook, thủ lĩnh của băng Cook, như vậy mọi chuyện đều thông, còn nhớ cái tên cụt tay của băng Cook bị treo cổ trước đây không, hắn xuất hiện ở huyện Lincoln là có nguyên nhân, ta đoán rất có thể là để tìm kiếm phụ thân của ngươi, cái tên giả mạo thanh tra an ninh kia cũng không biết rốt cuộc mối quan hệ giữa Cook và cha ngươi là gì, nhưng chắc chắn hai người có quen biết, à, có lẽ còn phải thêm cả cảnh sát trưởng Dolan ở trấn Glenn, ba người họ đều quen biết nhau từ lâu, Cook dùng tính mạng của đám nông dân này để uy hiếp phụ thân của ngươi, bắt ông ấy giúp làm một chuyện."
Bạn cần đăng nhập để bình luận