Ta Một Ngày Có 48 Giờ

Chương 112: Hợp cách phụ thân

Chương 112: Người cha đủ tư cách
Nhị Nguyệt Vi Thành xuất hiện để những người bảo vệ vốn như rắn mất đầu tìm lại được chỗ dựa tinh thần, trong phòng họp, mọi người đều đưa ra ý kiến của mình, rất nhanh đã vạch ra được phương án hành động tiếp theo.
Nhìn người đàn ông đang ung dung bình thản ngồi ở vị trí chủ tọa, mọi người không còn khẩn trương như khi mới nghe tin nữa, tổ chức người bảo vệ giống như một cỗ máy móc tinh vi, hiệu suất cao, một lần nữa vận hành trôi chảy, mỗi người đều biết mình cần phải làm gì tiếp theo, thế là hội nghị vừa kết thúc đã lập tức bắt đầu hành động.
Tuy nhiên, nữ thư ký không rời đi như những người khác, đợi đến khi trong phòng họp chỉ còn lại cô và Nhị Nguyệt Vi Thành, cô mới do dự một chút rồi lên tiếng: “Về chuyện của Rocks, tôi có một suy đoán...”
“Ta biết.” Nhị Nguyệt Vi Thành không ngẩng đầu lên, sau khi kết thúc hội nghị hắn liền lấy điện thoại ra, xem tin nhắn WeChat mà vợ gửi cho hắn một tiếng trước, “Rocks là cha của Simon.”
“A.”
“Thật ra ta đã sớm nghi ngờ, chủ yếu là do Simon đã có một chuyến đi đến Ireland vào kỳ nghỉ, gần đây vị trí IP của Rocks cũng ở Ireland, sau khi nghi ngờ hắn, ta lại tìm người điều tra lý lịch của hắn, vì là nhà nghiên cứu nên hắn thường xuyên thay đổi chỗ ở theo dự án, những địa điểm hắn từng đến đều không cách quá xa vị trí IP của Rocks trong quá khứ.” Nhị Nguyệt Vi Thành nói, “Ta cơ bản có thể xác định hắn là Rocks.”
“Quả nhiên không có gì có thể qua được mắt ngài,” nữ thư ký nể phục nói, “Tôi là vì chuyện Rocks kéo đi ba đội tinh anh của chúng ta, sau đó hôm qua có người trong đội lén lút nhắn tin cho tôi, tôi mới biết bọn họ cũng đã lên núi, sau đó mới nghi ngờ đến quan hệ giữa Rocks và Trương Hằng.”
Nữ thư ký nói xong lại hỏi: “Chúng ta có cần làm gì với hắn không?”
“Làm gì?” Nhị Nguyệt Vi Thành hỏi ngược lại, “Ta đã nói từ rất sớm, Rocks người này chỉ là một nhà nghiên cứu mà thôi, người bảo vệ là một tay hắn thành lập, ừm, khi đó có lẽ hắn chỉ nghĩ đến chuyện bảo vệ con trai của mình, nhưng hắn hoàn toàn không biết làm thế nào để quản lý và duy trì một tổ chức, trước khi ta tiếp nhận người bảo vệ, nơi đó chẳng qua chỉ là một đám người vô dụng phát tiết oán khí, Rocks đã không có năng lực cũng không muốn khống chế người bảo vệ.”
Nhị Nguyệt Vi Thành dừng lại một chút, “Nhưng không thể phủ nhận là hắn có nghiên cứu rất sâu về siêu năng lực, nếu không phải hắn, e là Thí Thần đạn sẽ rất khó ra mắt nhanh như vậy, đương nhiên, những năm này chúng ta cũng đã cung cấp rất nhiều trợ giúp cho nghiên cứu của hắn, hắn muốn bắt vị thần nào thì chúng ta sẽ giúp hắn bắt vị thần đó, muốn vật liệu gì thì chúng ta sẽ cung cấp vật liệu đó cho hắn.”
“Trước đây ta muốn tìm đến hắn là vì xem trọng năng lực nghiên cứu của hắn, hy vọng có thể thu nạp hắn vào hẳn trong người bảo vệ, nhưng hiện tại xem ra, hắn và chúng ta căn bản không cùng đường, hoàn toàn không quan tâm đến vận mệnh của nhân loại, chỉ vì con trai của hắn mà thôi, đây là một người cực kỳ ích kỷ, nhưng ngược lại, hắn lại là một người cha đủ tư cách.”
Nhị Nguyệt Vi Thành lắc đầu, “Hắn sẽ không giúp chúng ta đối phó R’lyeh chi chủ, cho dù lý trí có lẽ cũng rõ con trai hắn đã chết, nhưng chỉ cần thể xác đó vẫn là con trai của hắn, hắn sẽ không ra tay.”
“Đáng tiếc thật.” Nữ thư ký tiếc nuối nói.
“Đáng tiếc thật, nhưng hắn đã đưa mạch suy nghĩ nghiên cứu Thí Thần đạn cho chúng ta rồi, chỉ cần tiếp tục nâng cấp thôi là được, nhân loại có lẽ không thể vĩnh sinh, nhưng có thể không ngừng nghiên cứu và học tập, đây mới là vũ khí mạnh nhất của chúng ta, đợi đến khi chuyện này kết thúc, không bao lâu nữa chúng ta đều có thể giải quyết những vị thần đó.” Nhị Nguyệt Vi Thành nói.
“Tôi sẽ mãi đi theo ngài, cho đến ngày đó đến.” Nữ thư ký cung kính nói.
Nhưng khi cô đã rời đi, trong phòng họp chỉ còn lại một mình Nhị Nguyệt Vi Thành, lúc này hắn không còn giữ được vẻ mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay nữa, Nhị Nguyệt Vi Thành ngồi trong căn phòng trống rỗng, cau mày, lưng vốn thẳng tắp cũng có vẻ hơi khom đi.
Sau đó, hắn cầm điện thoại trên bàn lên, mở lại tin nhắn WeChat mà vợ gửi cho hắn lúc nãy, đó là một bức ảnh con gái của hắn đang ngủ say trên giường, Nhị Nguyệt Vi Thành nhìn thêm nửa phút rồi mới gõ chữ trả lời.
—— Bên ta có một mối làm ăn cần, muốn đi công tác một thời gian, cố gắng về sớm một chút…

Thẩm Hi Hi một đường đuổi theo mùi máu tươi, đầu tiên là đến sườn núi nhỏ, kết quả cảnh tượng tàn khốc trước mắt khiến nàng không khỏi ngây người.
Trên cây, trên mặt đất, trên đá, khắp nơi đều là máu tươi và thịt nát, tựa như bước vào một lò mổ vậy, nơi được bao bọc bởi màu đỏ này không còn bất kỳ người sống sót nào, ngay cả thực vật cũng héo úa tàn tạ, và sự dị thường nơi đây thậm chí còn ảnh hưởng đến khu vực xung quanh.
Trên đường đi, Thẩm Hi Hi đã không ít lần nhìn thấy những con vật có hành vi khác thường, thỏ rừng vốn rất sợ người thì cứ như không thấy họ, cong người đi vòng vòng trên mặt đất, cứ như bị say vậy, còn hai con sóc thì điên cuồng đánh nhau, da thịt bê bết máu, còn một con lợn rừng thì cứ dùng đầu mình đâm vào thân cây trước mặt, như thể có thù không đội trời chung với gốc cây đó vậy.
“Trời ạ!” Thỏ Tử cũng sợ đến mặt trắng bệch, cô đi theo Thẩm Hi Hi trải qua không ít cảnh tượng hoành tráng, nhưng không lần nào lại khiến cô ấn tượng sâu sắc như lần này, trước kia cô còn có chút xem thường kiểu thuyết tận thế mới này, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Chưa đợi Thẩm Hi Hi nói gì, họ lại nghe thấy tiếng súng truyền đến từ xa, cả ba đều biết đó là việc ba công hội lớn, tổ chức nhân thủ đến đối phó Trương Hằng, trên thực tế, nếu không phải Thẩm Hi Hi có quan hệ với Trương Hằng thì nàng lúc đầu cũng sẽ nhận được lời mời, tiếng súng này không có gì bất ngờ hẳn là do đội truy bắt phát ra.
Thế là ba người liếc mắt nhìn nhau một cái, lại không ngừng chạy về nơi có tiếng súng phát ra, kết quả khi đến trước đầm nước, tiếng súng lại thưa thớt đi rất nhiều, cả ba ban đầu còn tưởng là họ đang chiến đấu với Trương Hằng, nhưng khi đến nơi thì mới phát hiện, trong doanh trại hoàn toàn không có bóng dáng của Trương Hằng, hay nói chính xác hơn, ở đây cũng không có bóng dáng của ai cả.
Những người chơi trong doanh trại bây giờ hoàn toàn đang chiến đấu với không khí, mà vẻ mặt người nào cũng đều kinh hãi, cứ như là đang ở thời khắc sinh tử tồn vong vậy, Thẩm Hi Hi thử chặn một người chơi ở gần, nhưng còn chưa đến trước mặt hắn, thì đã thấy người đó vung dao găm trong tay, điên cuồng đâm loạn, mà càng làm cho ba người trợn mắt há hốc mồm là người đó sau khi đâm xong, lại không chút do dự đâm dao vào bụng mình, xé toạc bụng của mình ra.
Ngay sau đó lại một lần nữa lôi ruột của mình ra, Thỏ Tử thấy cảnh này cũng không chịu được nữa, vịn vào một tảng đá nôn thốc nôn tháo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận