Ta Một Ngày Có 48 Giờ

Chương 8:(Phiên ngoại hai) dũng khí 4

Chương 8: (Phiên ngoại hai) dũng khí 4 Trần Phàm thấy phong thư thì sững sờ, ngay sau đó trong lòng liền dâng lên một cảm giác hoang đường. Chuyện này sao có thể? ! Mua hộp của thương gia làm sao có thể biết tên của hắn, là trùng hợp hay sao, nhưng xác suất chuyện như vậy cũng quá nhỏ đi, hay là lúc hắn quét mã thì thông tin cá nhân trên Wechat bị tiết lộ? Nhưng Trần Phàm nhìn kỹ chữ trên phong thư, hắn có thể khẳng định chữ đó không phải máy tính in ra, mà là viết tay. Lại gần thậm chí còn ngửi được mùi mực. Trần Phàm đưa tay, bóc lá thư có tên hắn trên nắp hộp xuống, và phong thư lai lịch quỷ dị này còn cần niêm phong bằng xi đỏ, trông có chút chính thức. Trên xi in một hình rất giống tay cầm chơi game, mà phía dưới hình đó còn có dòng chữ là Ủy ban trò chơi. Trần Phàm vừa nhìn thấy dòng chữ này, con ngươi liền đột nhiên co rụt lại, hai tay đang cầm thư cũng không khỏi run lên. Hắn nhớ tới quyển tiểu thuyết mình vừa mới đọc gần đây, tim lập tức đập loạn! Chẳng lẽ... Chẳng lẽ chuyện trong quyển tiểu thuyết đó là thật? Trò chơi vĩ đại được các vị thần cùng nhau sáng tạo, ẩn trong thành phố, chỉ mở ra vào ban đêm, những điểm trò chơi thần bí, các loại đạo cụ thần kỳ có sức mạnh siêu nhiên, và những cuộc mạo hiểm rung động lòng người! Trần Phàm tự nhủ phải tỉnh táo, vì 16 năm đầu đời của hắn vẫn chỉ là một người qua đường A không có gì nổi bật. Dù trên thế giới này thật sự có những câu chuyện về anh hùng thì cũng không liên quan gì đến hắn mới phải. Dù nghĩ vậy, nhưng Trần Phàm vẫn không thể chờ đợi được mà mở phong thư ra.
Kính gửi ông Trần Phàm:
Chào ngài! Khi ngài mở phong thư này ra chắc đã đoán được nội dung bên trong. Đúng vậy, chúng tôi chân thành mời ngài gia nhập vào một trò chơi vĩ đại chưa từng có. Ở đây, ngài có thể thu được tất cả những gì ngài có thể nghĩ đến hoặc không thể tưởng tượng nổi: sức mạnh, sự trưởng thành, tình bạn và một vài món đồ chơi thú vị... Nhưng nhất định phải nói trước, nơi này không phải công viên trò chơi để ngài cưỡi ngựa đu quay, ngoài những phần thưởng hấp dẫn, nơi này còn ẩn chứa những nguy hiểm khắp nơi. Sinh tồn hay là hủy diệt? Là chủ đề vĩnh hằng của trò chơi này. Và trong thế giới này, cái chết không phải điều đáng sợ nhất, một số thứ còn đáng sợ hơn cả cái chết đã lặng lẽ hồi sinh và vươn xúc tu của mình đến mọi ngóc ngách của thế giới. Hãy tuân theo ý chí của con tim và đưa ra lựa chọn cẩn thận, vì chúng sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của thế giới, không chỉ thế giới trong trò chơi mà còn cả thế giới thực tại của ngài. Cuối cùng, theo phim tài liệu kinh dị mới lên sóng, cơ chế mời của chúng tôi cũng được tối ưu hóa. Những người chơi mới gia nhập trò chơi có quyền từ chối lời mời. Chỉ cần trong vòng mười giây sau khi đọc xong thư này mà ngài thả lá thư trong tay ra thì sẽ được coi là từ bỏ tư cách người chơi, ngài sẽ mất hết ký ức về việc cầm lá thư và trở về với cuộc sống bình thường. Xin nhắc lại, tấm vé ngài đang cầm trong tay là vé một chiều. Một khi đã bước vào con đường này thì không có cách nào quay đầu lại cho đến khi boss cuối bị công lược hoặc thế giới bị hủy diệt. Chúc ngài chơi game vui vẻ!
Ủy ban trò chơi.
Trần Phàm há hốc miệng, cả người như bị điện giật, run lên không ngừng! Ủy ban trò chơi, thật sự là cái Ủy ban trò chơi đó! ! ! Vậy nhân vật chính trong tiểu thuyết, nam sinh tên Trương Hằng đó cũng là có thật sao? Dù lúc đọc cuốn sách đó hắn đã có cảm giác rất chân thực nhưng hắn vẫn cho rằng người lợi hại như vậy chỉ có trong tiểu thuyết mà thôi, nhưng không, trọng điểm bây giờ không phải là cái này. Trần Phàm nghĩ đến điều gì, cả người suýt chút nữa ném lá thư trong tay ra ngoài. Mười giây, hắn chỉ có mười giây để quyết định có bước vào thế giới thần kỳ mà nguy hiểm đó không. Dù những câu chuyện trong tiểu thuyết khiến hắn mê mẩn, nhưng Trần Phàm vẫn rất tỉnh táo về khả năng của bản thân. Người mạnh như Trương Hằng cũng cần 48 giờ hack mới có thể bình an vô sự vượt qua hết các phó bản, còn hắn thì lại thân không có tài cán gì, lại còn là một học sinh cấp ba nhát gan thì sao có vẻ gì là có thể sống sót qua phó bản tân thủ. Cho nên, thứ hắn đang cầm trong tay không phải là vé vào cửa thế giới mới mà là giấy mời của tử thần. Không thể nào! Nhìn thế nào ta cũng không sống được lâu, dù là tổ đội thì có đồng đội giúp đỡ đi nữa, nhưng đến cả đồng đội kiên nhẫn nhất cũng không muốn cứ vô điều kiện mang theo một kẻ vô dụng làm vướng chân, nhất là trong những phó bản cạnh tranh, với những người chơi khác hắn chẳng khác nào một bao kinh nghiệm di động. Trần Phàm cảm thấy mình không thể làm được, hắn thậm chí còn là người qua đường A không dám gây sự ở trường. Định vị của cuộc đời hắn là sau khi những anh hùng chiến đấu gian khổ cứu thế giới sẽ quỳ gối dâng lên đầu gối của mình, hô to "đại thần lợi hại, 6666, ta đây không có gì nguyện ý dâng eo cho anh hùng đại nhân để nhắm rượu". Cho nên dù gặp kỳ ngộ rất kích thích nhưng với hắn bây giờ, cách lý trí nhất là ném lá thư trong vòng mười giây, quên hết tất cả rồi trở về với cuộc sống bình thường mà thôi. Nhưng không biết tại sao Trần Phàm lại không buông tay ra. Là vì thèm muốn những kỹ năng đó hay là bị những đạo cụ trong game làm cho mê muội? Không, lúc này Trần Phàm lại bị ma xui quỷ khiến nhớ đến buổi tối ba ngày trước, khi hắn đứng trước nhà vệ sinh, phát hiện bạn mình bị người đánh trong nhà vệ sinh nhưng lại chỉ có thể giả vờ không biết, cúi đầu rời đi trong nhục nhã và bất cam. Hắn đã từng muốn nỗ lực tất cả, chỉ mong đổi lại được một sự lựa chọn khác trong lúc đó. Nhưng nếu thật cho hắn một cơ hội, cho hắn trở lại ngày đó, liệu hắn có thật sự đưa ra một quyết định hoàn toàn ngược lại không? Hay là sẽ lại bị những kẻ đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn dọa, lại cúi đầu. Trần Phàm đột nhiên hiểu rõ thứ mình muốn nhất rốt cuộc là gì. Thế là hắn nghiến răng, nắm chặt tờ thư, đến mười giây sau.
Vẫn là, không có chuyện gì xảy ra.
Ngay khi Trần Phàm hoài nghi có phải chỉ là một trò đùa ác hay không, điện thoại di động của hắn lại rung lên, báo tin có tin nhắn mới. Trần Phàm mở tin nhắn từ một số lạ, nội dung rất đơn giản nhưng lại khiến máu toàn thân hắn sôi lên đến tận đỉnh đầu, "Hội quán Thục Đạo Tình Túc, điểm trò chơi số 609, 11 giờ đêm nay". Sau đó Trần Phàm để điện thoại xuống, thấy trên cánh tay mình có thêm một hàng số, đọc qua tiểu thuyết hắn biết, dãy số này là số hiệu người chơi của hắn. Và khi nhìn thấy dãy số này, Trần Phàm mới hoàn toàn xác định, mình đã thật sự trở thành một người chơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận