Ta Một Ngày Có 48 Giờ

Chương 220: Long diễm

Con thỏ trong đám người khó khăn quay đầu, thấy Trương Hằng chẳng những không cùng nàng bỏ chạy mà lại lao về hướng con rồng khổng lồ. Trước đó, ánh mắt mọi người đều bị ba con rồng khổng lồ đột ngột xuất hiện trên không trung thu hút, chỉ có Trương Hằng từ đầu đến cuối chú ý một nửa lực vào mẹ của Hàn Lộ. Khi đám người bắt đầu hoảng loạn bỏ chạy, Hàn mẫu cũng định chạy về phía hầm trú ẩn, nhưng bà chạy chưa được bao xa thì bị ai đó đẩy sau lưng, rồi ngã nhào xuống đất. Trong dòng người đông đúc lại mất bình tĩnh thì ngã xuống là vô cùng nguy hiểm. Hàn mẫu cố gắng bò dậy nhưng ngay lập tức bị một chân dẫm lên hông, đó là một học sinh trẻ tuổi, rất lịch sự miệng vẫn nói xin lỗi nhưng ngay sau đó có bàn chân thứ hai vô ý giẫm lên chân của Hàn mẫu. Có vẻ như cậu học sinh cố gắng đứng vững để người phía sau không xô đẩy mà kéo Hàn mẫu lên, nhưng một mình cậu ta không làm gì được, những người phía sau bị bản năng cầu sinh thúc đẩy gần như xô người phía trước mà chạy. Cậu học sinh chẳng những không giúp được mà còn bị xô liểng xiểng, suýt nữa ngã theo, lúc cậu nhìn lại thì Hàn mẫu đã bị bao nhiêu bàn chân dẫm lên người. Nhưng đúng lúc đó có một bóng người chen qua bên cạnh cậu. Cậu học sinh trợn mắt, lúc này cậu không thể nào khống chế được hướng đi của mình nữa, như bị cuốn vào cơn sóng lớn, trong đầu hiện lên hai chữ "thân bất do kỷ". Cậu không thể tưởng tượng được lúc này lại có người có thể đi ngược dòng người. Người đó trông như chiếc thuyền lá nhỏ trong bão tố, lúc nào cũng có thể bị xé nát nhưng lạ thay lại luôn tìm được một khe hở giữa đám người. Trương Hằng cứ thế gạt người ra để đến chỗ Hàn mẫu bị ngã, trông bà cực kỳ chật vật, trên người không biết có bao nhiêu vết chân, tay phải cũng bị thương, may mà không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng nếu kéo dài thì không nói trước được, Trương Hằng dừng lại một lát, tìm thời cơ rồi một tay nhấc bà từ dưới đất lên. Trong lúc cấp bách còn lại thời gian liếc mắt nhìn mấy con rồng, ba con rồng hiện giờ tách nhau ra hoạt động, lang thang đốt phá tứ phía trong thành phố, lần này cho dù trốn trên nhà cao tầng cũng không thoát, vì chỉ cần một ngụm phun lửa thì cả tòa cao ốc đều chìm trong biển lửa. Tất nhiên con gây phiền toái nhất là con đã tập kích xe buýt trước đó, cũng là con rồng gần Trương Hằng và bọn họ nhất. Nó đã biến hai con đường thành biển lửa. Hiện giờ nó đang đậu trên mái một quán ăn, bốn móng vuốt bám vào mép mái nhà, nó điều chỉnh thân mình và chuẩn bị chọn mục tiêu tiếp theo. Hầm trú ẩn đang chật kín người cũng nhanh chóng bị nó chú ý. Lúc này, con thỏ đã bị đẩy ra khỏi cửa hầm, mà so với trước đó Trương Hằng chẳng những không thể rút ngắn khoảng cách tới hầm trú ẩn mà còn cách xa hơn. Thêm nữa, hiện giờ Trương Hằng đang phải mang theo một người nên không thể nhanh nhẹn chen lách trong đám đông như trước. Tình huống hiện tại của hắn trở nên nghiêm trọng. Con rồng sau khi nghỉ ngơi ngắn lại xòe đôi cánh đen hướng về đám người lao tới, đồng thời nó hít sâu một hơi trên không, ngay sau đó một ngọn lửa rồng cực nóng từ miệng phun ra, mang theo hơi nóng kinh khủng đánh về phía đám người bên dưới. Trong nháy mắt, nửa con đường hóa thành biển lửa. Xung quanh hầm trú ẩn xuất hiện một mảng cháy đen, không chỉ những người không chen vào được bị biến thành than trong biển lửa mà ngay cả những người đã vào hầm nhưng chưa đi sâu vào trong cũng gặp nguy hiểm. Uy lực của lửa rồng thật khủng khiếp! Vận của Trương Hằng không tệ, hắn vừa hay ở ngay vị trí rìa ngoài, mắt thấy thế giới bốc cháy, nhiệt độ cao khiến lông tơ và tóc của hắn xoăn cả lên, khác với những người xung quanh vội vàng quay đầu chạy trốn. Trương Hằng do dự một chút rồi dùng áo che miệng mũi, dứt khoát lao vào biển lửa phía trước. Dùng hai chân chạy thi với tốc độ bay của rồng là quá ngu ngốc, đồng lý, việc tụ tập với tuyệt đại đa số người khác càng là con đường dẫn đến chỗ chết. Con rồng này cực kỳ giảo hoạt, nơi nào đông người nó giết nhiều ở đó, quả thực nó là một cỗ máy gặt đầu người di động. Lúc này con đường sống duy nhất lại là khu vực nó vừa phun lửa qua, có vẻ như nó hài lòng với kiệt tác của mình nên không nhìn lại nơi đó mà tiếp tục tìm kiếm mục tiêu mới. Nhưng đưa ra quyết định này cũng không dễ, ngoài việc phải vượt qua nỗi sợ hãi con rồng, thì khu vực đó với nhiệt độ cao cùng khói độc dày đặc cũng đủ khiến tất cả mọi người chùn bước. Trương Hằng bước chân đầu tiên, cảm giác như đang giẫm lên miệng núi lửa, đế giày cao su phát ra tiếng "tư tư". Dù thể chất Trương Hằng có tốt đến mấy, trong môi trường này cũng không trụ được bao lâu. Hắn thậm chí không thể lo cho Hàn mẫu đang trên vai, nhưng cũng may hắn và cửa hầm không còn cách xa nhau lắm. Trương Hằng bộc phát tốc độ nhanh nhất, chưa tới tám giây đã tới đích. Cánh cửa sắt dày hơn một thước kia đã bị tan chảy một nửa, lộ ra một cái hang đen ngòm, bên trong vẫn còn nghe thấy mùi cháy khét. Ngay lúc Trương Hằng đến nơi thì một luồng nhiệt ập tới khiến Trương Hằng thoáng hoảng hốt, hắn còn tưởng lần này mình cược sai, con rồng bỏ mặc đám người bên ngoài mà phun lửa vào hắn, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra đó không phải ngọn lửa rồng chí mạng mà chỉ là khí lưu khi con rồng vỗ cánh lúc đang bay, mục tiêu của nó vẫn là đám người. Chỉ là hiện giờ khu vực Trương Hằng đang đứng có nhiệt độ quá cao, nên mới khiến hắn có ảo giác mình sắp bị trúng lửa rồng. Sau đó Trương Hằng xoay người chui vào hầm trú ẩn. Lúc này cơ thể hắn gần như đã tới giới hạn, như thịt nướng trên vỉ, đồng thời do hít phải quá nhiều khí độc nên miệng, mũi và đường hô hấp bị kích thích rất nặng. Nhưng sau khi cố gắng vượt qua mấy chục mét khó khăn nhất, không khí cuối cùng lại dễ chịu hơn, hệ thống thông gió dưới lòng đất làm rất tốt, nghe nói chỉ riêng lỗ thông gió đã có hơn hai nghìn cái, nên bình thường đi bên dưới cơ bản không bị ngộp khí. Trương Hằng lại chạy một đoạn, cuối cùng đến một nơi tương đối an toàn, hắn thả Hàn mẫu đang ở trên lưng xuống dựa vào tường. Lúc này hắn mới có thời gian xem xét tình trạng của bà. Hàn mẫu vẫn còn thở, nhưng có vẻ ý thức không rõ, da tím tái, phản ứng với những kích thích từ bên ngoài cũng rất chậm, chắc do hít quá nhiều khí CO, nhưng may mắn là cuối cùng bà vẫn còn sống. Trương Hằng thở phào một hơi. Hàn mẫu là đầu mối hữu dụng duy nhất hắn có được trong khoảng thời gian này, nếu bà cứ thế chết thì hắn lại phải mò kim đáy bể, đây là tình huống mà Trương Hằng không muốn đối mặt. Vì thế hắn mới chấp nhận mạo hiểm để cứu bà về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận