Ta Một Ngày Có 48 Giờ

Chương 147: Các ngươi có hứng thú hay không

Chương 147: Các ngươi có hứng thú hay không
Trương Hằng cũng không dừng lại ở chỗ cũ quá lâu, rất nhanh liền tiếp tục đi về phía trước, tựa như là không để ý đến cái đuôi nhỏ phía sau mình vậy.
Hắn men theo bờ kè ven sông chậm rãi bước đi, tốc độ không nhanh không chậm, hòa vào đám người xung quanh, sau đó rẽ phải vào con phố cửa hàng nước hoa.
Đúng như tên gọi, con đường này toàn là các cửa hàng nước hoa.
Nguồn gốc của nước hoa sớm hơn nhiều so với mọi người nghĩ, đại khái vào thời cổ Ai Cập hơn ba ngàn năm trước Công nguyên đã bắt đầu sử dụng nước hoa, sau đó ở Hy Lạp và La Mã cổ đại, nước hoa cũng cực kỳ thịnh hành, giống như đấu trường Victor mà Trương Hằng đang ở, trước đó trên những bức tường vẽ quảng cáo cũng nói rõ cho khán giả biết tầng dưới khán đài sẽ phun nước hoa, đây là một trong những thủ đoạn để đấu trường thu hút người xem.
Ngoài ra, người La Mã cổ đại còn có rất nhiều cách sử dụng sáng tạo với nước hoa, ví dụ như khi lợp nhà có người sẽ trộn nước hoa vào vôi vữa, như vậy ánh nắng chiếu vào sẽ tỏa ra mùi hương, cũng có người sẽ bôi nước hoa lên người nô lệ và ngựa, để nơi chúng đi qua trở nên dễ chịu.
Chính vì người La Mã cổ đại cuồng nhiệt với nước hoa, mà các cửa hàng nước hoa luôn có doanh thu rất tốt.
Trên con phố nước hoa mỗi ngày đều có rất nhiều người chen vai thích cánh, vì vậy những kẻ theo dõi Trương Hằng phía sau như gặp đại địch, sợ chỉ cần mất tập trung một chút sẽ để mục tiêu chạy trốn.
Nhưng sự thật chứng minh bọn hắn có hơi quá lo lắng, Trương Hằng không hề bước nhanh hay trốn đông trốn tây, vẫn luôn ở trong tầm mắt của bọn họ, cho đến khi hắn đi qua con phố cửa hàng nước hoa, đến một khu chung cư phía sau thì nơi này trở nên yên tĩnh hơn nhiều.
Trương Hằng đi vào một con hẻm nhỏ có giăng sào phơi đồ, trên đó những bộ quần áo sặc sỡ sắc màu đang bay phấp phới theo gió.
Những kẻ theo dõi phía sau liếc nhìn nhau, cảm thấy đã đến lúc có thể động thủ, thế là nhao nhao rút vũ khí trong ngực ra, phần lớn đều là dao găm, còn có một thanh đoản kiếm, cả bọn năm người, đẩy những bộ quần áo đang phơi phía trên rồi xông vào con hẻm.
Thời gian từ khi Trương Hằng đi vào đến bây giờ chưa đến mấy cái chớp mắt, nhưng trước mắt bọn họ lại không thấy bóng dáng của đối phương đâu.
Gặp quỷ rồi sao?
Năm người dụi dụi mắt, trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ khó tin.
Bọn họ theo dõi suốt đường không hề để mục tiêu biến mất, kết quả lúc chuẩn bị động thủ thì người lại không thấy đâu, chuyện này thật khó chấp nhận về mặt tình cảm. Rõ ràng là một người sống sờ sờ, thế mà cứ vậy mà biến mất, nếu không tận mắt chứng kiến, bọn họ sao có thể tin được.
Đúng lúc bọn họ đang khó xử vì không biết phải báo cáo thế nào với chủ nhân thì một giọng nói từ trên đầu truyền đến.
"Các ngươi đang tìm ta sao?"
Trương Hằng buông tay khỏi bức tường, từ trên cao nhảy xuống, vừa vặn đáp lên lưng kẻ đứng cuối cùng, kẻ đó bị hắn đá văng ra ngoài, đụng vào bốn đồng bọn phía trước.
Còn Trương Hằng thì tranh thủ thời gian nhặt thanh đoản kiếm rơi trên đất của đối phương, sau đó bốn người trước mặt cũng quay người lại, đỡ đồng bọn dậy.
Sự giằng co giữa hai bên không kéo dài, giây tiếp theo năm người không nói hai lời, trực tiếp lao đến.
Thế là Trương Hằng cũng không nói nhảm, hắn đã nhìn ra năm người này đều là đám lưu manh côn đồ đường phố, bình thường làm không ít chuyện phi pháp, loại người này chỉ có đánh cho bọn chúng khuất phục mới moi được lời.
May mà những trận chiến thế này đối với Trương Hằng hầu như không có chút khó khăn nào.
Việc hắn chọn nơi này làm địa điểm giao đấu cũng có lý do, ngoài việc nơi này hẻo lánh, để đối phương lộ mặt nanh vuốt, còn vì con hẻm này chiều ngang rất hẹp, nhiều nhất chỉ chứa được hai người song hành, mà một khi động tác lớn sẽ ảnh hưởng đến nhau.
Đối phương tuy có năm người, nhưng mỗi lần chỉ có hai người có thể đối mặt với Trương Hằng, hai người đó lại còn va vào nhau, Trương Hằng một kiếm đâm tới, một người muốn tránh bên phải một người muốn tránh bên trái, kết quả là hai người đều không tránh được.
Đám người này chỉ là một lũ ô hợp, không có kỹ năng chiến đấu gì, đánh nhau chỉ dựa vào chút hung hăng, đến cả Varro sau năm mươi ngày huấn luyện cũng có thể một mình đối phó hai người.
Mà Trương Hằng thậm chí còn không mất đến ba phút đã đánh cho bọn tiểu lưu manh này hoàn toàn quy phục, cái gọi là khuất phục có nghĩa là, khi bọn chúng bị đánh ngã xuống đất, không ai dám bò dậy nữa.
Sau đó, Trương Hằng ngồi xổm xuống trước mặt một tên trông có vẻ là thủ lĩnh, dùng đoản kiếm nâng cằm hắn lên, hỏi, "Nào, nói xem ai đã phái các ngươi đến?"
"Ta không thể nói, nếu không ta sẽ không thể lăn lộn tiếp ở La Mã này nữa." Thiếu niên đó nghiến răng nói, khá là cứng đầu, xem tuổi thì chắc cũng không lớn, chừng mười lăm mười sáu tuổi.
"Ngươi cũng nên biết là ta không hài lòng với câu trả lời đó." Trương Hằng nhìn vào mắt đối phương.
Mặc dù ngữ khí của Trương Hằng rất bình tĩnh, nhưng không hiểu vì sao, tên lưu manh thiếu niên vẫn không nhịn được mà rùng mình, nhưng chưa kịp mở miệng, tên đồng bọn bên cạnh đã rên lên, "Nói cho hắn đi, nói cho hắn đi, chúng ta cũng chỉ thu có bao nhiêu tiền đâu, tính ra mỗi người cũng chỉ được bảy đồng Diener thôi, không đáng vì chút tiền đó mà mất mạng đâu."
Nghe vậy vẻ mặt thiếu niên lưu manh cũng hiện lên chút do dự.
"Ta thấy anh bạn của ngươi nói rất đúng, nếu là ta thì ta sẽ chấp nhận đề nghị của cậu ta." Trương Hằng nói, đồng thời lại đè thanh đoản kiếm xuống thêm chút nữa.
"Ô nạp phổ, người của đấu trường Ô nạp phổ tìm đến chúng ta, bọn họ trả tiền cho chúng ta để theo dõi ngươi, khi nào ngươi rời khỏi đấu trường một mình thì động thủ, bọn ta không ngờ đây mới là ngày đầu tiên đã có cơ hội rồi." Tên lưu manh thiếu niên cúi đầu nói, trong giọng nói tràn đầy cay đắng.
"Bọn chúng muốn giết ta?" Trương Hằng nhướn mày.
"Cũng không phải, chỉ cần để ngươi hai tháng không xuống giường được là được."
"A."
Trương Hằng hiểu, vấn đề này tám chín phần mười là vì trận giác đấu biểu diễn ở hí trường hình tròn Flavie hơn một tháng sau, giờ Trương Hằng không phải là kẻ mù tịt về trường đấu giác đấu, hắn biết phía sau đấu trường Ô nạp phổ là trường giác đấu lớn thứ tư ở La Mã, và có quan hệ cạnh tranh trực tiếp với trường giác đấu Marcus, nhất là những năm gần đây giữa hai bên đã có không ít va chạm.
Chỉ là Trương Hằng không ngờ đối phương lại hành động nhanh như vậy, mình vừa mới nổi tiếng thì rắc rối đã tìm tới cửa, theo lý thuyết thì việc hắn thắng trận hỗn chiến mười hai người cũng mới xảy ra được vài tiếng, cho dù đấu trường Ô nạp phổ muốn trừ khử đối thủ cạnh tranh, cũng nên xuống tay với Habitus trước mới đúng.
Trương Hằng vừa suy tư chuyện này vừa dùng ngón tay gõ nhẹ vào chuôi kiếm.
Năm tên côn đồ có chút lo lắng nhìn Trương Hằng, mặt ai cũng lộ rõ vẻ bất an, không biết mệnh của mình sẽ ra sao.
Một lúc sau Trương Hằng chìa một tay ra, "Đưa tiền đặt cọc nhận được ra đây."
Năm tên côn đồ đều không lập tức động thủ, rõ ràng là có chút không nỡ, bọn chúng thường không có việc làm gì chính đáng, đương nhiên cũng không có nguồn thu nhập ổn định, vất vả lắm mới kiếm được một món tiền, tuy không nhiều, nhưng cứ thế này giao ra thì cũng xót ruột, hơn nữa sau khi thất bại bọn chúng còn phải suy nghĩ cách bàn giao với chủ.
Thấy đám thiếu niên đối diện không nhúc nhích, Trương Hằng nói tiếp, "Ta là người cực kỳ công bằng, các ngươi có thể chọn một là hai tháng không xuống giường được, hai là đưa tiền đặt cọc cho ta."
Nghe vậy đám lưu manh đành bất đắc dĩ móc tiền ra, Trương Hằng kiểm lại một chút số lượng, nhưng không bỏ số tiền đó vào túi mà nói, "Rất tốt, ta hiện đang có công việc kiếm tiền có thể giao dịch, không biết các ngươi có hứng thú không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận