Ta Một Ngày Có 48 Giờ

Chương 226: Ngõ hẹp gặp nhau

Chương 226: Ngõ hẹp gặp nhau?
Khoảng cách trận chiến lần trước mới chỉ trôi qua chưa đến một ngày, Hàn Nha hiệu lại lần nữa lao vào chuẩn bị chiến đấu khẩn trương, nhưng các thuyền viên không hề có một lời oán hận nào. Chủ yếu là trận chiến với đám hải tặc trước đó thực sự quá oan uổng, đại đa số mọi người vẫn còn mơ mơ hồ hồ, căn bản không biết chuyện gì xảy ra, đã bị đám hải quân đột ngột xuất hiện đánh cho một trận tơi bời. Rõ ràng thực lực phe mình không hề yếu hơn đối phương, nhưng lại không có chút sức hoàn thủ nào.
Cách chiến bại như vậy là điều mà tất cả mọi người đều không thể chấp nhận. Bởi vậy, khi nghe Trương Hằng nói muốn báo thù đối phương và cướp đủ thức ăn nước uống mang về Nassau, mọi người lập tức thoát khỏi cảm xúc sa sút, một lần nữa hừng hực khí thế. Thêm vào đó, việc Trương Hằng trước đây đã vài lần ngăn chặn sóng dữ giúp họ, sự tin tưởng và sùng bái dành cho hắn đã lên đến đỉnh điểm, hiện tại mệnh lệnh của hắn không ai còn muốn chất vấn nữa.
Các thủy thủ đều hết sức nhiệt tình, dùng tốc độ nhanh nhất tháo dỡ toàn bộ hỏa pháo trên thuyền xuống, chỉ giữ lại một khẩu pháo đuôi chiến hạm. Toàn bộ thức ăn, số nước ngọt còn lại trong khoang thuyền và tất cả các vật dụng khác có thể tháo dỡ cũng đều được mang lên đảo. Cuối cùng, Trương Hằng chỉ để lại hai mươi thủy thủ, số người này vừa đủ để duy trì Hàn Nha hiệu hoạt động bình thường. Khoang thuyền của Hàn Nha hiệu giờ đây trống rỗng, ngoài lượng thức ăn và nước uống dùng trong nửa ngày ra thì không còn gì khác, nhưng đổi lại là mớn nước đã hạ xuống rất nhiều.
... Mục tiêu xuất hiện nhanh hơn so với tưởng tượng, Hàn Nha hiệu rời khỏi đảo nhỏ chưa đến hai tiếng thì hoa tiêu đã nhìn thấy bóng dáng con thuyền ở phía xa. Trương Hằng đã dự đoán không sai, lần này đám hải quân rõ ràng muốn một mẻ hốt gọn bọn họ. Việc xử lý năm chiếc thuyền hải tặc không thể khiến Walden thỏa mãn, trong tình huống chiếm ưu thế tuyệt đối mà vẫn có một chiếc thuyền hải tặc tẩu thoát được dưới mí mắt hắn, đây là điều mà hắn không tài nào chấp nhận được.
Vì vậy, sau khi bão tan, hắn đã lập tức phái người đi truy bắt Hàn Nha hiệu. Mà lần này, Trương Hằng lại gặp đúng người quen ở vùng đảo san hô này, đó chính là chiếc Miranda hiệu, một trong hai thuyền vũ trang đã từng truy bắt hắn lần đầu tiên. Miranda hiệu là chiếc thuyền vũ trang kiên trì đến cuối cùng, nhưng vì sóng gió quá lớn mà phải quay về điểm xuất phát. Mặc dù Walden không nói gì, thuyền trưởng Ford vẫn luôn canh cánh trong lòng. Đây là lần đầu tiên trong những năm làm thợ săn hải tặc của mình, có con mồi đã đưa đến tận miệng mà vẫn để nó chạy thoát.
Bởi vậy, hắn và Miranda hiệu quyết định tham gia vào đội truy bắt. Ford rất mong muốn bắt được Hàn Nha để lấy lại danh tiếng của mình, chứng minh mình vẫn là thợ săn hải tặc giỏi nhất vùng biển này. Tuy nhiên, vì phải phân tán lực lượng để lùng bắt, mỗi thuyền đều chọn một hướng đi khác nhau, Ford không kỳ vọng quá nhiều, nhưng hắn không ngờ nữ thần may mắn lại một lần nữa mỉm cười với hắn.
Sau khi phát hiện ra Hàn Nha hiệu, Ford liền lập tức ra lệnh cho thuyền viên chuẩn bị chiến đấu, lần này hắn thề sẽ không để con mồi chạy thoát lần nữa. Cùng lúc đó, Trương Hằng cũng đã thấy chiếc Miranda hiệu đang hùng hổ tiến đến. Một lúc sau, hắn bỏ ống nhòm xuống và nói với thủy thủ trên thuyền: "Mọi người làm theo kế hoạch."
Miranda hiệu đuổi một hồi thì Ford phát hiện Hàn Nha hiệu bắt đầu hạ bớt cánh buồm để tăng tốc, dường như muốn chạy trốn. Nhưng hiệu quả không được bao nhiêu, vì trên cánh buồm của nó có những vết rách rất rõ ràng, chắc là di chứng của trận chiến trước. Nhưng không biết vì sao mà bọn họ vẫn chưa sửa chữa nó. Tuy nhiên, như thế cũng giải thích vì sao họ lại sớm chạm mặt Hàn Nha hiệu, vì theo dự tính của Ford thì phải mất thêm một ngày nữa thì họ mới đuổi kịp được Hàn Nha hiệu.
Việc cả hai chạm mặt sớm hơn như thế khiến Ford rất bất ngờ. Hắn không có ý định lãng phí tế bào não để suy nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra với Hàn Nha hiệu. Dù sao, chỉ cần nhân cơ hội này đánh chìm được Hàn Nha hiệu thì mọi chuyện sẽ được giải quyết. Ford đã dám làm công việc thợ săn hải tặc, vậy nên Miranda hiệu của hắn tự nhiên cũng là loại tàu nhanh nhất nhì. Tốc độ của nó vốn dĩ đã không thua kém gì Hàn Nha hiệu, nay Hàn Nha hiệu lại không thể tăng tốc được nữa thì chính là cơ hội để Miranda hiệu phát huy.
Hai bên lại bắt đầu một cuộc tranh đấu mới trên biển cả. Người lái thuyền của đối phương có thực lực khá tốt, điểm này Ford đã nhận thấy từ lần chạm trán ở hải cảng trước đó. Lần này biểu hiện của đối phương cũng rất xuất sắc, nhưng do tốc độ của hai bên vốn dĩ đã có chênh lệch nên khoảng cách giữa hai thuyền cứ thế rút ngắn một cách nhanh chóng.
Ford đứng ở mũi thuyền, bây giờ dù không cần kính viễn vọng, hắn cũng có thể nhìn rõ bóng dáng người đang nhốn nháo trên boong tàu của Hàn Nha hiệu. Hắn cảm thấy máu trong người đang bắt đầu sôi lên. Giống như phần lớn các thợ săn hải tặc, Ford cũng xuất thân từ hải quân. Về sau, hắn đi làm thuyền trưởng cho tàu buôn một thời gian, cũng kiếm được không ít tiền. Nhưng khác với những người trở thành thợ săn hải tặc vì bị cướp bóc, Ford làm thuyền trưởng tàu buôn nhưng chưa bao giờ bị hải tặc tấn công.
Việc hắn trở thành thợ săn hải tặc thuần túy là vì dòng máu mạo hiểm đang chảy trong huyết quản. Ngoài tiền thưởng và danh dự ra, công việc hiện tại có thể khiến hắn nhớ lại những trải nghiệm thú vị thời thơ ấu khi cùng cha đi săn bắn trong rừng. Cảm giác không ngừng đấu trí đấu dũng với con mồi, sau đó tận hưởng cảm giác thành quả, đây là điều mà làm thuyền trưởng tàu buôn hoàn toàn không thể trải nghiệm được.
Đúng lúc đó, người lái tàu bên cạnh nhắc nhở: "Thuyền trưởng Ford, phía trước phát hiện một hòn đảo."
"Hửm?"
"Nhìn trên bản đồ hàng hải thì có vẻ đó là một đảo san hô nhỏ không có người ở," người lái tàu chần chừ nói, "Ngài có nghĩ bọn chúng cố ý chạy trốn đến đó không?"
"Vì sao?" Ford cau mày hỏi.
Người lái tàu im lặng. Suy cho cùng thì đám hải tặc này vừa mới mai phục tàu chở châu báu của Tây Ban Nha ở đảo Anh Vũ, nhìn thấy đảo nhỏ hắn bỗng nhiên sinh lòng cảnh giác. Tuy nhiên, ngẫm lại thì bây giờ Hàn Nha hiệu hoàn toàn không có điều kiện để mai phục. Lần liên hợp hành động này có tổng cộng sáu chiếc thuyền hải tặc, mà bọn họ đã đánh tan năm chiếc rồi, chỉ còn mỗi Hàn Nha hiệu may mắn trốn thoát được. Cho dù muốn mai phục thì cũng chẳng còn đồng bọn nào mà phối hợp.
Tuy nhiên, người lái tàu lại nghĩ đến một vấn đề khác: "Trên bản đồ hàng hải, khu vực này bị đánh dấu là nguy hiểm, xung quanh có nhiều đá ngầm. Có phải bọn chúng đang định dụ chúng ta mắc cạn không?"
Ford cau mày: "Có khả năng đó... Chúng không có thời gian để dò xét nơi này, trừ khi trên thuyền có người rất quen thuộc khu vực này. Nếu không mà cứ liều mạng lái vào vùng đá ngầm, chúng còn gặp nguy hiểm hơn chúng ta. Nhưng chúng ta không cần thiết phải so vận may với chúng. Cứ nói với tài công bám sát chúng, chỉ đi theo đường mà chúng đã đi qua. Cứ như vậy thì nếu có va đá ngầm thì cũng là chúng va phải trước."
Ford dừng một chút, sau đó hừ lạnh: "Lần trước chúng đã dùng bão để thoát khỏi chúng ta, lần này lại muốn dùng đá ngầm để dọa chúng ta. Thật sự nghĩ rằng chúng ta chỉ có gan nhỏ như vậy thôi sao? Nếu lần này lại để chúng chạy thoát thì chúng ta cũng không cần làm chuyến đi này nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận