Ta Một Ngày Có 48 Giờ

Chương 04: Nhìn trộm

Chương 04: Nhìn trộm
Riêng về tính thoải mái dễ chịu mà nói, nệm của khách sạn mắt xích chỉ có thể coi là bình thường, nhưng so với việc nằm trực tiếp trên ván giường hay cành cây thì vẫn hơn nhiều. Trương Hằng đã rất lâu rồi không được nằm nệm ngủ, ở trong phó bản Hắc Buồm, gần một nửa thời gian hắn lênh đênh trên biển, khi đó, nơi ngủ cơ bản đều là võng. Sau khi lên bờ, tuy có giường để ngủ nhưng cũng chỉ là trên tấm ván gỗ trải hai lớp chiếu và vải bông qua loa.
Nghe nói giới quý tộc hoàng thất châu Âu dùng lông vũ làm nệm, nhưng đám hải tặc không chú ý đến điều đó. Vừa mới trở về, Trương Hằng đã từng mất ngủ mấy đêm. Đây là buổi chiều đầu tiên sau khi hắn trở về với nền văn minh hiện đại, sau khi rửa mặt qua loa, Trương Hằng liền tắt đèn lên giường, ngủ một mạch tới gần trưa. Ánh nắng xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ chiếu vào phòng, rọi lên mặt hắn. Trương Hằng ngồi dậy trên giường, cảm thấy hơi khát, cầm chai nước khoáng miễn phí trên bàn uống hai ngụm, trong đầu hắn còn lưu lại một vài mảnh vụn của giấc mơ.
Biển cả dữ dội, gió biển tanh mặn, và cả mái tóc ngắn màu đỏ rực như ngọn lửa kia... Tất cả những quá khứ đó giống như một giấc mộng dài, tan thành bọt biển khi mở mắt ra. Trương Hằng cầm điện thoại bên gối lên xem. Một tin nhắn của Ngụy Giang Dương gửi tới, nói hắn và bạn gái hiện đang ở Thanh Đảo, dự định chơi ở đó hai ba ngày, trước khi về sẽ ra chợ hải sản mua một chút, hỏi Trương Hằng có cần gì không, có thể báo hải sản muốn mua cho hắn, hắn sẽ gửi chuyển phát nhanh cho. Còn có một tin nhắn của Hayai Tori, nói nàng đã mua vé máy bay số 1 bay về Nhật Bản, hỏi Trương Hằng có rảnh đi dạo phố cùng nàng trước khi nàng đi không, nàng muốn mua chút quà lưu niệm cho người nhà. Trương Hằng hồi âm cho Ngụy Giang Dương trước, sau đó chuyển chế độ "Không làm phiền" của Wechat sang chế độ khác rồi mới hồi âm cho Hayai Tori. Tin nhắn của Hayai Tori đến nhanh như chớp, như thể nàng đang canh ở bên điện thoại, vừa gửi đi tin nhắn, tin nhắn thứ hai của nàng liền đến ngay: "Vừa khéo chuyện con búp bê lần trước còn chưa kịp cảm ơn ngươi, ngươi còn chưa ăn trưa phải không? Một tiếng nữa được không? Chúng ta gặp nhau ở Tây Đơn nhé, ta mời ngươi ăn cơm". Sau tin nhắn còn có kèm theo một biểu tượng mặt gấu tươi cười nhẹ nhàng.
Trạng thái hiện giờ của Trương Hằng không muốn đi lang thang trên đường phố, nhưng hắn cũng không phải lần đầu gặp tình cảnh như thế này. Trước đây, khi từ chiến tranh ở Tô Phân trở về, khí chất và tính cách của hắn đã có một chút thay đổi, trên người vẫn mang theo vài thói quen nhỏ còn sót lại từ chiến trường, mấy người bạn ở ký túc xá đều cảm nhận được sự khác biệt của hắn. Tuy nhiên, khi hắn dần hòa nhập trở lại cuộc sống thường nhật, tình trạng này cũng đã dần được cải thiện. Vì vậy, nghĩ hết cách làm nhạt đi những dấu vết của mười năm sống cuộc đời hải tặc trên người mình, cách tốt nhất vẫn là tiếp xúc nhiều với người khác. Trương Hằng nghĩ ngợi rồi trả lời "Được thôi" hai chữ. Sau đó hắn đặt điện thoại xuống, đi tắm trong phòng tắm, xuống lầu làm thủ tục trả phòng, rồi vào cửa hàng thuốc sát vách mua một chiếc khẩu trang 3M. Theo sự phát triển của công nghiệp, ở nhiều thành phố, đặc biệt là ở các thành phố phía bắc, thường xuyên xuất hiện sương mù, người đeo khẩu trang trên đường không ít, nên cách ăn mặc này của hắn ngược lại không có gì đáng chú ý.
Tuy nhiên, khi Trương Hằng dùng thanh toán bảo để trả tiền, hắn luôn có một cảm giác kỳ lạ, như thể có ánh mắt nào đó đang nhìn chằm chằm vào sau lưng hắn. Nhưng khi hắn quay đầu lại, chỉ thấy một bà lão đang chọn thuốc cảm cúm cho cháu trai, bà ta vừa lấy kính lão ra và khó nhọc đọc hướng dẫn sử dụng thuốc, nên cơ bản có thể loại bỏ. Hơn nữa, diện tích của hiệu thuốc nhỏ này cũng không lớn, ngoài một nhân viên tư vấn mua thuốc và một nhân viên thu ngân, cộng thêm hai khách hàng khác, thì không còn ai khác. Nhưng thời gian hẹn đã không còn sớm, Trương Hằng không tiếp tục truy tìm sự thật nữa, mà đi tàu điện ngầm đến Tây Đơn theo thời gian hẹn.
Hayai Tori phát huy triệt để thái độ du học không lo làm việc, có lẽ cảm thấy chụp ảnh điện thoại chưa đủ, cô nàng này còn đặc biệt mua một máy quay để quay lại, đứng ở cửa ra tàu điện ngầm vui vẻ quay phim người đi đường và cảnh vật trên phố, khiến người khác nghi ngờ liệu giấy in ảnh của cô có phải không cần tốn tiền. "A, cậu đến được thì tốt quá!" Hayai Tori thu tấm ảnh vừa được in ra từ trong máy vào túi nhỏ, xoa xoa cái mũi đang đỏ ửng vì lạnh, vui vẻ nói: "Sáng sớm mình còn đang lo nên mang gì về, mẹ mình bảo mình mua tương ớt chao và lá trà, bố thì muốn rượu trắng. Ôi trời, người lớn như vậy rồi còn không biết mua trên mạng sao, còn nói nhất định phải mua ở chỗ này mới đúng chuẩn. Mà mình thì chẳng biết gì về mấy thứ đó, may mà có cậu đến. Nhưng mà trước hết chúng ta đi ăn cơm đi đã, cậu có muốn ăn gì đặc biệt không?"
"Về ăn uống thì ta không có gì đặc biệt thích, hay là như thế này nhé, nói cho ta biết đại khái ngươi muốn ăn món gì, ta sẽ dẫn ngươi tới nhà hàng có hương vị khá tốt." Trương Hằng nói. "Thật sao? Có hơi không ổn không, rõ ràng cậu mới là khách mà." Hayai Tori miệng thì nói vậy nhưng cơ thể lại rất thật thà, lấy ra từ trong túi một tờ quảng cáo đã được gấp gọn, "Mấy món ăn trên này là món gì vậy? Nhìn ngon quá." Trương Hằng nhận lấy tờ rơi nhìn một lượt, "Lẩu cay sao, đi theo ta, vừa hay gần đây có một quán khá nổi tiếng".
Nhưng vừa dứt lời, chân Trương Hằng vẫn dừng tại chỗ, rõ ràng hơn nửa tháng trước hắn còn mới đến đây mua đồ, nhưng giờ mọi thứ trước mắt lại có chút xa lạ với hắn. Thậm chí hắn còn không xác định được cửa hàng lẩu hương vị tốt nhất ở hướng nào, chỉ còn cách mở đánh giá trên mạng để xem lại. Đây cũng là một trong những di chứng do thời gian trong phó bản quá dài, trí nhớ của con người có hạn, trong lúc tiếp thu kiến thức mới thì cũng sẽ dần lãng quên một vài chuyện cũ, Trương Hằng chỉ có thể may mắn là mình đã tham gia phó bản Hắc Buồm sau khi thi xong kỳ cuối, nếu không, nếu hôm nay mà phải đi thi, chắc chắn tám phần là hắn không nghĩ tới chuyện qua môn.
Khi hai người đến nơi đã là giờ cơm trưa, ngoài quán lẩu đã có khá nhiều người xếp hàng chờ đợi. Trương Hằng đến chỗ cô lễ tân để lấy số, đúng lúc này, một cảm giác kỳ lạ bị người nhìn trộm trỗi dậy trong lòng hắn. Nếu như chuyện ở hiệu thuốc lần trước chỉ là trùng hợp, thì hai lần đã đủ để Trương Hằng phải cảnh giác. Với thực lực hiện tại của hắn thì không lo bị kẻ cắp hay lưu manh để mắt, nhưng trước khi tham gia hội đấu giá, cả giáo sư lẫn Đinh Tứ đều từng nhắc nhở hắn, giới người chơi không phải lúc nào cũng yên bình. Người, là loài động vật phức tạp nhất trên thế giới này. Chỉ cần đạt đến một số lượng nhất định thì trong bất kỳ một nhóm nào cũng sẽ có đủ loại người.
Đinh Tứ từng nói rằng có một số người chơi điên cuồng vì đạo cụ trong trò chơi mà sẽ đi săn những người chơi khác, nhưng từ trước đến nay Trương Hằng vẫn luôn ở trạng thái offline, hơn nữa còn luôn thể hiện rất kín tiếng, không để lộ thân phận của mình cho người chơi khác biết, theo lý thuyết thì hắn không có khả năng bị người chơi khác đưa vào tầm ngắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận