Ta Một Ngày Có 48 Giờ

Chương 339: Lại đến 1 lần

"Dựa theo ước định, thứ này hiện tại là của chúng ta." 1810 nói với Thẩm Hi Hi.
"Cẩn thận một chút, mặc kệ thứ này đến từ đâu, trên người nó đều có rất nhiều khoa học kỹ thuật chúng ta không thể nào hiểu rõ, chủ nhân của nó có lẽ có thể có thủ đoạn gì định vị đến nó." Thẩm Hi Hi dặn dò.
"Chúng ta không phải trẻ con, không cần người khác dạy cho chúng ta phải làm thế nào." 1810 liếc mắt ra hiệu cho một người đàn ông cầm nỏ khác, người sau cùng hắn cùng nhau nâng con Sphinx này lên thùng xe.
"Hợp tác vui vẻ, ngươi có điện thoại của ta, lần sau có những chuyện tương tự còn có thể tới tìm chúng ta." 1810 cuối cùng nói.
...Chờ nhóm người kia rời đi, Thẩm Hi Hi mới nói với Trương Hằng, "Ta không biết phải làm sao cảm ơn ngươi, ta mới biết kỹ thuật lái xe của ngươi lại giỏi như vậy, tối nay chúng ta có thể xử lý được con quái vật kia ít nhất cũng có một nửa công lao của ngươi, chiến lợi phẩm vốn nên cũng có một phần của ngươi, nhưng ta cùng tiểu đội 1810 đã có hiệp nghị, coi như thù lao tham gia hành động, sau khi hành động kết thúc chiến lợi phẩm thuộc về bọn hắn, nhưng ta có thể bù cho ngươi 10 giờ không, 15 điểm tích lũy."
Trương Hằng lắc đầu, "Thù lao gì cũng không cần, giúp ta thanh toán hóa đơn phạt đêm nay là được, mặt khác, tốt nhất cô nên nhắc nhở lại đám người kia, mặc dù điện cao thế kích sẽ phá hủy mạch điện trên linh kiện, nhưng ta không cho rằng cách một lớp xác ngoài có thể làm được chuyện đó, thứ kia rất có thể chỉ là tạm thời mất đi năng lực hành động, nhưng nó giống như là một loại quá tải bảo hộ hơn."
"Ta sẽ nhắn tin cho 1810, nhưng hắn luôn không thích người khác chỉ đạo đội của hắn, hơn nữa kinh nghiệm của bọn họ cực kỳ phong phú, chắc có thể ứng phó được loại tình huống này." Thẩm Hi Hi nói.
"Tốt nhất là thế."
Chiếc X3 trước đó đã bị Trương Hằng đâm biến dạng, lái trên đường kiểu gì cũng sẽ bị cảnh sát giao thông giữ lại, vì vậy Thẩm Hi Hi lại gọi một chiếc xe khác, "Ta đưa Thỏ Tử về nhà trước, sau đó sẽ về trường, ngươi muốn đi cùng không?"
"Không được, ta còn chút chuyện, đi trước đây." Trương Hằng nhìn đồng hồ, đã sắp đến 0 giờ rồi.
Hắn không muốn đang ngồi xe giữa chừng lại tiến vào lúc ngừng, như vậy hắn còn phải trước khi lúc ngừng kết thúc trở lại trên xe, chi bằng tự tìm cách trở về.
Trước khi đi Thỏ Tử ôm hắn một cái, mắt sáng lên nói, "Anh Simon, khi nào chúng ta lại một lần nữa nhé?"
"Không phải em suýt chút nữa bị lắc ói sao?"
"Mặc dù suýt chút nữa bị lắc ói, nhưng sau khi nhớ lại em vẫn cảm thấy rất tuyệt, đây là lần em ngồi xe thích nhất, bình thường mẹ em lái xe đưa em đi học cũng giống như bà lão băng qua đường."
"Đây mới là phương thức lái xe chính xác... ... Chuẩn bị tốt cho kỳ thi đại học, nếu em thi đỗ vào trường điểm, anh có thể tìm bãi đỗ xe lái xe cho em chơi thêm lần nữa." Trương Hằng nói.
"Vậy chúng ta nhất định phải giữ lời nhé." Thỏ Tử hưng phấn nói.
...Trên ghế lái phụ chiếc xe van, 1810 đã cởi bỏ bộ đồ bảo hộ bên ngoài, châm một điếu thuốc.
Nhìn món đồ bị xích sắt trói chặt trong thùng xe, các đội viên khác cũng lộ ra một nụ cười, mục đích của bọn họ đều rất đơn thuần, ban đầu gia nhập Liên Hợp Thể chỉ là muốn kiếm thêm thu nhập bên ngoài phó bản, nhưng đáng tiếc không bao lâu Liên Hợp Thể đã sụp đổ.
1810 trước đây luôn ủng hộ Thẩm Hi Hi cũng bởi vì cô xây dựng hệ thống hợp tác giám sát các sự kiện dị thường ở những nơi hẻo lánh của thành phố, cùng lợi ích của bọn họ không hẹn mà hợp, đồng thời Thẩm Hi Hi và đội của cô coi trọng việc giải quyết rắc rối hơn nhiều so với lợi ích có được, hai bên có khác biệt về con đường đi, nhưng lại là đối tượng hợp tác có thể cộng sinh hoàn hảo.
Vì vậy, 1810 có chút tiếc nuối trong lòng khi Liên Hợp Thể giải tán, nhưng chuyện này không phải việc một đội nhỏ như bọn họ nên lo lắng.
Người đàn ông lái xe có biệt danh là Chuột Đồng bật nhạc trong xe, một giai điệu vui vẻ vang lên, đồng thời nói, "Hắc Thiên Nga, món đồ đạo cụ trong trò chơi mà trước kia cô thích lần này có thể tích đủ điểm rồi chứ?"
"Đừng nhắc chuyện đó nữa, tức chết mất, cái vòng tay kia hai ngày trước đã bị một người chơi khác mua mất rồi." Hắc Thiên Nga đeo choker trên cổ cũng rút một điếu thuốc ra từ bao thuốc.
Người đàn ông có biệt danh là Tiểu Hoàng Vịt bên cạnh lập tức móc bật lửa, ân cần châm thuốc cho nàng.
"Mọi người đoán xem lần này là món đồ đạo cụ cấp độ gì?"
"Thứ này trông thì mạnh mẽ nhưng thực chất lại yếu ớt, trước đó thuốc mê cùng dao của đội trưởng đối với nó vô dụng, ta còn tưởng nó lợi hại cỡ nào, hóa ra chỉ là một cỗ máy móc thôi, chắc chỉ là đạo cụ cấp F, nhiều nhất cũng cấp E là cùng." Hắc Thiên Nga nói.
"A, nếu nói vậy, mọi người cũng không chia được bao nhiêu điểm tích lũy nhỉ." Một người phụ nữ có biệt danh là Sữa Chua, luôn nhắm mắt dưỡng thần trong xe lên tiếng.
"Năm nay có kiếm được chút cũng đã tốt rồi." Tiểu Hoàng Vịt ngược lại rất dễ thỏa mãn, "Hiếm khi gặp được nhiệm vụ không có nguy hiểm gì."
Đúng lúc này điện thoại của 1810 rung lên, anh lấy ra xem một chút rồi lại bỏ vào trong túi.
"Vợ? Hay tình nhân?" Hắc Thiên Nga đoán.
"Không phải, Wonder Woman, trước kia ta cứ nghĩ chỉ có phụ nữ có tuổi mới hay dài dòng, nhưng bây giờ xem ra phụ nữ bất kể tuổi tác đều dài dòng như vậy. Cô ấy nhắc nhở ta cẩn thận vật ở phía sau, cẩn thận nó chỉ là tạm thời lâm vào... từ kia nói sao nhỉ, quá tải bảo hộ."
"Khó trách cô ta trước giờ chưa có bạn trai." Sữa Chua nói.
Trong xe lại vang lên tiếng cười, hiện tại hành động vừa kết thúc, là lúc các thành viên trong tiểu tổ thoải mái nhất, bọn họ có một phòng an toàn cách nơi này khoảng 30km, đang định đến đó tháo món đồ phía sau ra thành tám mảnh, tìm kiếm món đạo cụ trò chơi bên trong.
1810 không cười, mà là quay đầu nhìn Hắc Thiên Nga, "Nhưng mà cô ta nói cũng không phải là không có lý, để phòng ngừa vạn nhất, mở thiết bị che chắn tín hiệu lên đi."
"Được thôi, anh nói sao hay vậy." Hắc Thiên Nga nhún vai, mở thiết bị che chắn tín hiệu trên xe, lập tức tất cả điện thoại dù là di động hay cố định đều mất tín hiệu.
"Xiềng xích đã cố định chắc chưa?" 1810 lại hỏi Chuột Đồng.
"Chắc chắn trăm phần trăm, ta trói tứ chi và cả cánh của vật kia lại, nối với thùng xe phía sau luôn rồi, đảm bảo có cánh cũng khó thoát."
Sau đó 1810 lại nhìn Tiểu Hoàng Vịt, người này lấy súng điện ra, mở chốt, lập tức có dòng điện kêu rè rè, "Một khi nó có bất kỳ động tĩnh gì, tôi sẽ lập tức đảm bảo nó lại bị đưa vào trạng thái quá tải bảo hộ."
"Cực kỳ tốt, đối mặt với những sự kiện siêu tự nhiên nhất định phải luôn giữ cảnh giác."
1810 còn chưa nói hết câu, Hắc Thiên Nga đã phì một tiếng bật cười.
"Sao thế? Có vấn đề gì à?"
"Không có vấn đề gì, chỉ là đội trưởng anh vừa nãy còn chê người khác chậm chạp dài dòng, cuối cùng bản thân anh còn dài dòng hơn, nói theo lời của chính anh, chúng ta không phải là trẻ con, đã trải qua hơn mười lần phó bản, hãy tin chúng tôi, chúng tôi đã đủ kinh nghiệm và năng lực để làm tốt phần việc của mình."
"Ngài vẫn nên lo lắng cho cô con gái bé nhỏ của ngài thi sơ khảo tốt nghiệp thì hơn." Hắc Thiên Nga nhả một vòng khói, cười trộm nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận