Ta Một Ngày Có 48 Giờ

Chương 163: Đạo ngoại trượt tuyết

Chương 163: Trượt tuyết bên ngoài đường Vòng tai nam cách địa điểm cất giữ thiết bị đã rất gần, có điều bên cạnh hắn lại có rất ít người có thể yểm trợ, cũng may có thể do kiêng kị việc nổ súng tại khu trượt tuyết sẽ mang đến ảnh hưởng nghiêm trọng, nên những kẻ truy đuổi phía sau hắn không rút súng, vì thế chạy một đoạn, vòng tai nam không khỏi trở nên có chút chủ quan.
Cho đến giây tiếp theo, một viên đạn từ trên trời giáng xuống sượt qua da đầu của hắn, trúng ngay biển chỉ dẫn ở gần đó, làm vòng tai nam sợ toát mồ hôi lạnh.
“Á, trượt tay!” Người trẻ tuổi vừa tiếc nuối, đồng thời không quên tìm lý do cho mình, hướng Vincent phàn nàn nói, “Máy quay phim của ngươi có vẻ hơi nặng, ta dùng không quen lắm, nhưng mà yên tâm, phát tiếp theo sẽ không trượt nữa.” Nhưng khi hắn lần nữa chuyển nòng súng thì đã không thấy bóng dáng mục tiêu.
Vòng tai nam kinh nghiệm phong phú, sau khi vừa thoáng gặp tử thần lập tức nhận ra có tay bắn tỉa mai phục gần đó, không nói hai lời, trực tiếp ngã nhào xuống đất, lăn đến sau một đống tuyết bên cạnh.
Nhưng mà nguy hiểm của hắn cũng chưa giải trừ, hắn biết tay súng bắn tỉa vẫn đang ngắm vào hắn ở đâu đó, một khi hắn ló đầu ra thì có lẽ sẽ không còn may mắn như lần đầu nữa, mà càng chết là hắn không quên phía sau mình vẫn còn một đội quân truy đuổi.
Hai bên cách nhau chỉ hơn hai trăm mét, một người trong số đó lấy thẻ cảnh sát ra để trấn an những du khách còn chưa hoàn hồn xung quanh, năm người khác thì đang vây quanh đến đống tuyết, tình hình của vòng tai nam ngày càng bất ổn.
Hắn chỉ còn cách địa điểm cất giữ thiết bị chưa đến năm mươi mét, nhưng giờ phút này năm mươi mét này đối với hắn tựa như một nơi hiểm yếu không thể vượt qua vậy.
Ngay khi vòng tai nam cho rằng hôm nay mình sẽ toi mạng ở đây, chiếc xe mô-tô tuyết im lìm dừng bên đường bỗng nhiên tự khởi động, động cơ phát ra tiếng oanh minh, sau đó lao thẳng đến đống tuyết.
“Cảm ơn!” Vòng tai nam thấy vậy thì mừng rỡ.
Trong tai nghe truyền đến giọng của Trương Hằng, “Không cần cảm ơn ta, muốn cảm ơn thì cảm ơn pháp sư đi, xe mô-tô tuyết là do hắn cải tạo.” Người trẻ tuổi cầm khẩu tac50 khẽ ồ lên một tiếng, chỉ thấy chiếc xe mô-tô tuyết tự khởi động chạy gấp từ sau đống tuyết ra, nhưng trên xe lại không có ai, vòng tai nam vì né tay bắn tỉa nên để hơn nửa người mình treo ở bên hông xe mô-tô tuyết.
"Cái này cũng quá gian xảo rồi, hoàn toàn là phạm quy rồi." Người trẻ tuổi vò đầu.
Vincent nhíu mày, nhưng hắn cũng biết với khoảng cách như vậy thì không thể yêu cầu người trẻ tuổi bắn một phát trúng đích, trên thực tế hắn đã làm khá tốt rồi, đã thành công dồn mục tiêu vào góc chết, nhưng không ngờ đối phương lại còn có thể điều khiển xe mô-tô từ xa.
Thấy vòng tai nam càng ngày càng đi xa, Vincent cuối cùng cũng quyết định, “Nói với tiểu đội thứ tư, bọn họ cũng có thể nổ súng, nhất định phải xử lý hoặc bắt được tên kia.” ...
Ngay lúc vòng tai nam đang chạy trốn với việc cá cược m·ạ·n·g thì ở một bên khác, Leah và Adele cũng ngồi cáp treo lên sườn núi, bọn họ vốn định xuống xe ở đây, nhưng Leah hôn lên má Adele một cái, để Adele nhảy xuống xe cáp trước, rồi nói với Adele, “Xin lỗi, ta thích chia sẻ bí m·ậ·t với ngươi, nhưng chuyện này thì không được, ngươi biết càng nhiều sẽ càng nguy hiểm, nếu ngươi tin lời ta thì chơi xong cứ tự về trước, không cần lo cho ta.” Nói xong, Leah lại tháo dây an toàn ra, không xuống xe, mà tiếp tục đi lên đỉnh núi.
Vincent đương nhiên cũng để ý đến tình hình bên này, hắn biết lúc tín hiệu điện thoại bị chặn, vòng tai nam chắc chắn đã nói gì đó với Leah, nhưng hắn không rõ vì sao Leah lập tức tin lời đối phương, dựa theo tin tức bọn họ thu thập được thì Leah trong cuộc sống hằng ngày không phải là một người dễ dàng tin người khác.
Nhưng Vincent đã không định mạo hiểm nữa, đối với những người đi theo Leah ra lệnh, yêu cầu bọn họ sau khi đến đỉnh núi thì lập tức kh·ố·n·g c·hế Leah lại, đề phòng có chuyện ngoài ý muốn.
Trên thực tế, không chỉ Vincent, ngay cả bản thân vòng tai nam và đám người 01 cũng không hiểu câu nói kia nghe rất bình thường rốt cuộc có ma lực gì, mà lại khiến Leah tin bọn họ ngay lập tức, và sẵn sàng đi theo chỉ thị trên tờ giấy để leo lên đỉnh núi.
Waldo lật tung hết lịch sử trò chuyện giữa Leah và Gaspard cũng không tìm được xuất xứ của câu nói kia, bởi vậy hắn từng tỏ ý nghi ngờ về tính khả thi của kế hoạch này, nhưng Trương Hằng lại kiên quyết dùng câu nói đó để làm chứng minh thân ph·ậ·n.
Lý do rất đơn giản, vì câu nói này chính là Leah đã cho hắn, có điều là Leah của mười hai năm sau, là người hiểu rõ cô nhất trên thế giới này.
Xe cáp vừa đến trạm, Leah lập tức tháo dây an toàn trên người ra, nhảy xuống, sau đó làm theo hướng dẫn trên tờ giấy ném điện thoại di động của mình và những đồ điện tử khác trên người, lao ra bên ngoài, trong khi đó thì những kẻ truy đuổi sau lưng cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để truy kích, nhưng mà ngay giây tiếp theo thì xe cáp bỗng nhiên dừng giữa không trung, rồi trong tiếng kêu kinh hãi của mọi người thì nó lại bắt đầu quay ngược lại.
Có người mắt nhanh tay lẹ, thấy khoảng cách không quá xa so với mặt đất thì liền quyết định mở dây an toàn nhảy xuống, nhưng những người ở phía sau thì không may mắn như vậy, ở độ cao này mà nhảy xuống thì có khả năng bị gãy chân, và ngay khi họ đang do dự thì xe cáp đã kéo họ đi vòng về phía sau.
Cũng may trong sáu người của hắc tổ thì có bốn người đã nhảy xuống.
Leah ôm ván trượt chạy qua đường trượt tuyết cao cấp, hướng về đường trượt tuyết cực hạn mà chạy đến.
"Cô ta điên rồi." Người trẻ tuổi nhìn qua ống nhòm, vừa xem vừa cảm thán.
Khoảng cách này đối với hắn là quá xa, cho dù có dùng kĩ thuật bắn của hắn cũng không cách nào bắn trúng mục tiêu, dứt khoát vào chế độ xem kịch, dù gì thì mặc kệ Leah chọn con đường trượt tuyết nào, thì kiểu gì cũng phải xuống núi.
Nhưng mà giây tiếp theo, kẹo cao su trong mồm hắn suýt thì quên cả nhai.
Chỉ thấy Leah không những chạy qua đường trượt tuyết cao cấp, mà còn chạy qua cả đường trượt tuyết cực hạn, lao thẳng đến nơi không có đường trượt tuyết ở bên kia.
—— trượt tuyết bên ngoài đường, đây là cách trượt tuyết nguy hiểm nhất, vì không có đường trượt, đồng nghĩa với việc độ khó và tính không thể dự báo sẽ tăng lên rất nhiều, đồng thời chướng ngại vật trên đường cũng nhiều hơn rất nhiều so với đường trượt tuyết bình thường, chỉ cần sơ sẩy một chút thì nhẹ thì gãy xương, bị thương, nặng thì t·ê l·iệt thậm chí t·ử v·o·ng.
Nhất là đối với một người mới tập trượt tuyết như Leah, thì việc chọn trượt tuyết bên ngoài đường trên sườn núi thì chẳng khác gì tự t·ử.
Leah nhìn vào những hàng cây bên dưới cùng các biển báo ven đường, trong lòng cô cũng vô cùng lo lắng, cô dừng bước, do dự một hồi, nhưng những người của hắc tổ phía sau nhanh chóng đuổi kịp, Leah không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể kiên trì trượt xuống.
Ván trượt ngày càng gia tốc do trọng lực tác dụng, bên tai cô là tiếng gió vun vút, thần kinh của Leah cũng căng ra hết mức, cô vụng về vòng qua một cây nhỏ trước mắt, còn chưa kịp thở một hơi thì một tảng đá lớn bỗng xuất hiện ở phía trước.
Leah muốn giảm tốc độ nhưng đã quá muộn.
Ngay khi cô sắp va phải tảng đá kia, thì từ phía sau bên phải của cô lao ra một chiếc xe mô-tô tuyết, người điều khiển chiếc xe máy đã ôm ngang cô lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận