Ta Một Ngày Có 48 Giờ

Chương 542: Người tàng hình

"Ngươi muốn nói không phải ngươi lén lút bỏ Thạch Mặc vào ba lô của chúng ta sao?" Bác sĩ chĩa họng súng về phía Trương Hằng.
"Không sai." Trương Hằng thản nhiên nói.
"Chuyện này không thể nào," bác sĩ quả quyết nói, "trừ ngươi ra, tình trạng cơ thể của những người khác đều đang chuyển biến xấu một cách kịch liệt. Nếu người bỏ Thạch Mặc vào ba lô chúng ta không phải ngươi, vậy việc hắn làm cuối cùng chỉ có lợi cho ngươi thôi, căn bản không thể giải thích được."
"Việc này đúng là không thể giải thích được." Trương Hằng cũng gật đầu nói.
Khuê Gia và những người chơi khác lộ vẻ kinh ngạc, có vẻ không ngờ người nào đó lại sảng khoái thừa nhận như vậy. Rồi sau đó họ nghe Trương Hằng nói tiếp: "Trừ phi... người lén lút bỏ Thạch Mặc vào ba lô của các ngươi không phải người chơi."
"Không phải người chơi... Ý là sao?" Lão Thử nghi hoặc.
Bác sĩ nói: "Sau khi chúng ta tách ra, tôi và thợ sửa chữa trực tiếp lái xe rời khỏi Pripyat. Trên đường đi chúng tôi vô cùng cẩn thận, cố gắng không tiếp xúc với người ngoài. Tôi có thể khẳng định trong lúc này không ai đụng vào ba lô của chúng tôi. Vậy thì khối Thạch Mặc kia đã ở trong ba lô từ trước khi chúng tôi tách ra. Mà khi đó tất cả chúng ta đều ở cùng nhau, ngoài trừ người của chúng ta ra thì không thể có ai thần không biết quỷ không hay nhét đồ vào ba lô của chúng ta được, trừ khi kẻ đó là người tàng hình."
Trương Hằng không để ý lời chế nhạo cuối cùng của bác sĩ, chỉ hỏi: "Còn nhớ tên phó bản lần này không?"
"Invisible Killer? Chuyện này thì có vấn đề gì, trước đó chẳng phải chúng ta đã kết luận Invisible Killer chỉ bức xạ hạt nhân rồi sao." Khuê Gia nói.
"Bức xạ hạt nhân hoàn toàn chính xác phù hợp định nghĩa Invisible Killer, huống chi vừa vào phó bản chúng ta liền gặp phải vụ nổ hạt nhân, theo bản năng sẽ nghĩ theo hướng đó. Lúc đầu tôi cũng đã thử tìm đáp án từ hướng này, từng bước điều tra nguyên nhân sự cố xảy ra, nhưng kết quả... mọi người cũng thấy, nhiệm vụ chính tuyến không có bất kỳ thay đổi nào."
"Vậy Invisible Killer còn có thể chỉ cái gì nữa?" Trảm Phục Thiếu Niên hỏi.
"Không chỉ gì cả, chỉ theo nghĩa đen." Trương Hằng nói, "Bối cảnh phó bản lần này luôn cố gắng lừa chúng ta, khiến chúng ta phức tạp hóa toàn bộ sự việc."
"Nghĩa đen? Chẳng lẽ ngươi thật sự cảm thấy có một Invisible Killer đang ẩn nấp bên cạnh chúng ta sao?" Lão Thử rùng mình, nhìn quanh, vẻ mặt có chút bối rối.
"Ngươi, là coi chúng ta là đồ ngốc sao?" Bác sĩ hoàn toàn không bị lừa, tức giận đến bật cười, "Ngươi thật sự định đổ hết tất cả cho một người tàng hình à?"
Ngay cả Trảm Phục Thiếu Niên, người luôn ủng hộ vô điều kiện Trương Hằng cũng có vẻ khó chấp nhận cái thuyết pháp này: "Người tàng hình... điều này có hơi khoa học viễn tưởng quá."
"Không, các ngươi hiểu lầm ý của ta rồi." Trương Hằng nói, "Người thầy dạy kỹ năng thích khách của ta đã từng nói, cách tốt nhất để biến mất nhanh chóng trên thế giới này là hòa nhập hoàn toàn vào môi trường xung quanh, trở thành một phần của nó."
"Vậy... trước mắt, cách hòa nhập vào môi trường nhanh nhất là gì?" Khuê Gia hỏi.
"Ngụy trang thành người chơi."
Trương Hằng nhàn nhạt nói, "Hình thức phó bản lần này là một mình hợp tác, nghĩa là những người chơi trong phó bản đều có quan hệ hợp tác với nhau. Dù không loại trừ khả năng có người chơi giết người cướp của, nhưng tổng thể thì mối quan hệ giữa những người chơi trong phó bản một mình hợp tác vẫn tương đối hài hòa. Huống chi bối cảnh phó bản lần này còn là thảm họa Chernobyl nổi tiếng, ngay từ giây đầu tiên trò chơi bắt đầu đã có bóng ma tử vong bao phủ trên đầu chúng ta. Nhất là trong tình huống nhiệm vụ chính tuyến không có đầu mối, chúng ta gần như không thể nghi ngờ những người bạn đồng hành bên cạnh."
Trương Hằng dừng một chút rồi nói tiếp: "Như ta đã nói trước đó, phó bản này ngay từ đầu đã cố lừa chúng ta. Khi vừa vào phó bản chúng ta có bảy người, cùng ở trong một căn phòng. Khi phát hiện xung quanh đều là người chơi, đương nhiên chúng ta sẽ cho rằng cả bảy người đều là người chơi, đây là một kiểu tư duy theo quán tính."
"Nhưng sau đó chúng ta đã giới thiệu bản thân rồi mà, ít nhất lúc đó ta không nghe thấy có vấn đề gì. Cho dù NPC có thể trà trộn vào giữa chúng ta, thì cũng khó bắt chước được giọng nói và cách hành xử của chúng ta, còn có điều quan trọng nhất là hiểu biết về thế giới hiện thực." Khuê Gia tuy vẫn không tán thành suy đoán của Trương Hằng, nhưng cô đích thực bắt đầu suy nghĩ đến khả năng này.
"NPC bình thường đương nhiên không làm được, nhưng có người có thể."
"Ai?"
"Chủ nhân đứng sau phó bản này." Trương Hằng bình tĩnh nói.
"Chủ nhân đứng sau phó bản này? Câu chuyện của ngươi càng ngày càng hoang đường." Bác sĩ cười lạnh nói, "Không loại trừ việc có một số thần chỉ hiện thân trong phó bản, nhưng ta chưa từng nghe nói vị thần nào đích thân hạ tràng tham gia trò chơi."
"Những người khác có lẽ sẽ không, nhưng ta hiểu rõ có một người chắc chắn sẽ, thực tế hắn có làm chuyện gì ta cũng không thấy ngạc nhiên." Trương Hằng nói.
"Ngươi biết chủ nhân phía sau phó bản này là vị thần nào rồi sao?" Khuê Gia khẽ động mắt.
"Không sai, là thần lừa dối và quỷ kế trong thần thoại Bắc Âu — Loki, hắn chính là kẻ giở trò ẩn nấp giữa chúng ta." Trương Hằng nói, "Chuyện này quá hợp với phong cách hành sự của hắn."
"Ngươi nói chủ nhân phó bản lần này là Loki? Bằng chứng đâu? Đến giờ chúng ta mới chỉ nghe mấy chuyện ma quỷ của ngươi thôi." Bác sĩ nắm chặt TT-33 trong tay, thần sắc không tốt.
"Bằng chứng giấu ở mọi ngóc ngách trong phó bản. Loki, dù luôn xuất hiện với hình tượng xem thường quy tắc, thích trêu chọc mọi người, hắn vẫn có thể phá vỡ rất nhiều quy ước, đó cũng là lý do phó bản này kỳ lạ như vậy. Nhưng theo suy đoán của ta, trong game hắn vẫn phải tuân thủ một vài quy tắc cơ bản, chẳng hạn như không được thiết kế một phó bản không có cách giải. Hắn có thể tăng độ khó của phó bản đến một mức độ nào đó, nhưng đồng thời cũng phải để lại đáp án."
"Đáp án ở đâu?" Trảm Phục Thiếu Niên hỏi.
"Trong thần thoại Bắc Âu có ghi chép, Loki là một [người biến hình] xuất sắc. Hắn từng lấy hình tượng hải cẩu, cá hồi, ngựa cái trắng, con ruồi và một bà lão tên Sauk xuất hiện trong các câu chuyện khác nhau."
"Ngựa cái trắng, chẳng lẽ là con ngựa mà chúng ta đụng phải trên đường đến khách sạn trước đó?" Lão Thử kinh ngạc nói.
Trương Hằng gật đầu, "Bà lão Sauk thì ở một ngôi làng nhỏ gần Pripyat. Nhà của bà ta cao hơn nhà dân bình thường vì trong thần thoại Bắc Âu, bà thuộc tộc người khổng lồ, ngoài ra, một nửa ngôi nhà đã sụp, tương ứng với hang động bà ở trong câu chuyện."
"Cá heo, là cái vòng cổ hình cá heo trên xe của chúng ta à?" Khuê Gia rất nhanh nghĩ đến món đồ hình cá heo treo trên gương chiếu hậu trong chiếc xe Volga trước đó.
"Cá hồi, chẳng lẽ là những hộp cá hồi mà chúng ta trữ à?" Lão Thử có năng lực suy một ra ba cũng rất mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận