Ta Một Ngày Có 48 Giờ

Chương 69: Trên xe lửa ngủ say

Chương 69: Trên xe lửa ngủ say (mồ hôi, quên mất đường sắt cao tốc không có chỗ ngồi đối diện, đã đổi thành xe lửa)
Để đối phó với một kẻ thích chơi khăm gây rối, Trương Hằng lấy từ trong túi ra quyển « Ngữ pháp tiếng Phần Lan » rồi tiếp tục xem chỗ lúc trước, cô nữ sinh đang ôm quyển toefl ngồi đối diện thấy vậy thì trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Tiếng Phần Lan là một ngôn ngữ cực kỳ ít người dùng, cả Trung Quốc chỉ có một trường đại học là Học viện Ngoại ngữ Bắc Kinh có mở chuyên ngành liên quan, hơn nữa số lượng sinh viên tuyển hàng năm cũng rất ít, trên thực tế cả nước số người biết tiếng Phần Lan còn chưa tới một trăm, mà Trương Hằng lại ăn mặc như một học sinh.
Cô nữ sinh toefl hơi do dự một chút rồi nhỏ giọng hỏi: "Bạn học?"
"Ừm?"
"Cậu cũng là người của trường Bắc Ngoại sao?"
"À, tớ không phải." Trương Hằng đáp, hắn ý thức được điều gì khiến nữ sinh hiểu lầm, bèn giơ cuốn « Ngữ pháp tiếng Phần Lan » trong tay lên giải thích: "Tớ chỉ là tự học thôi."
Mặt nữ sinh toefl bỗng đỏ lên, vội nói: "Xin...xin lỗi..."
"Không có gì, tớ rất thích đất nước này, hy vọng một ngày nào đó có thể đến đó du lịch." Trương Hằng nói.
"Chúc, chúc cậu sớm thực hiện được ước mơ." Cô nữ sinh toefl nói xong câu đó liền vội vã cúi đầu vào cuốn sách đỏ trên tay.
Đoàn tàu vẫn tiếp tục lao về phía trước, trong khoang tàu hỗn tạp đủ loại âm thanh, có người đang cắn hạt dưa tán gẫu, tiếng trẻ con khóc ré, tiếng nhạc giáo dục sớm mở hết cỡ, còn có người đàn ông trung niên bên cạnh không ngừng nói chuyện điện thoại, khiến Trương Hằng có chút hoài niệm sự tĩnh mịch như chết trên mặt trăng.
Người đàn ông trung niên liên tiếp nghe ba cuộc điện thoại, có lẽ là vì một đơn hàng quan trọng bị hỏng, ông ta tỏ ra rất không vui, theo bản năng đưa tay vào túi trước ngực, định hút một điếu thuốc cho bình tĩnh, nhưng nhớ ra là đang ở trên tàu, lại rụt tay về, sau khi cúp điện thoại thì đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Chờ đến khi ông ta quay lại thì cuối cùng cũng chịu cất điện thoại đi, lẩm bẩm vài câu rồi dựa đầu vào vách toa tàu, gối lên tấm rèm cửa rồi ngủ thiếp đi như vậy.
Trương Hằng tiếp tục lật xem cuốn « Ngữ pháp tiếng Phần Lan » trong tay cho đến khi nhân viên bán hàng đẩy xe hàng đi qua lối đi nhỏ, miệng vẫn còn đang hô hào chú ý thu chân vào.
Cô nữ sinh toefl lấy trong túi ra một quả táo, nghĩ nghĩ lại lấy ra một quả nữa, nhỏ giọng hỏi Trương Hằng: "Bạn học, cậu có muốn ăn không? Tớ rửa sạch rồi."
"Cảm ơn." Trương Hằng không từ chối ý tốt này làm đối phương khó xử, nhận lấy quả táo.
Cô nữ sinh toefl khẽ thở ra một hơi, việc này cũng giúp xua tan phần nào sự bối rối trước đó của cô, cô cũng không còn ngượng ngùng nữa, vừa ăn táo vừa nói chuyện phiếm với Trương Hằng.
Sau khi trò chuyện một hồi, nữ sinh toefl nháy mắt ra hiệu với Trương Hằng, nhỏ giọng nói: "Cậu nhìn cái bác bên cạnh cậu kìa, lúc ngủ còn chảy cả nước miếng kìa."
Trương Hằng nghe vậy liền nhìn sang phía bên cạnh, nhíu mày, người ngủ chảy nước miếng thì không hiếm, nhưng người như ông chú trung niên này lại chảy nhiều như vậy, làm ướt cả một mảng lớn rèm cửa thì lại rất hiếm thấy, trên thực tế ông ta giống như là hoàn toàn không kiểm soát được tuyến nước bọt của mình vậy.
Trương Hằng thử vỗ vào vai người đàn ông trung niên nhưng ông ta không hề có phản ứng gì.
Thế là Trương Hằng tăng thêm lực, gần như là xô đẩy, nhưng dù trong tình huống như vậy ông ta vẫn không hề tỉnh lại.
Lúc này cô nữ sinh toefl cũng nhận ra có gì đó bất thường, hơi lo lắng nói: "Ông ấy làm sao vậy, bị bệnh sao?"
"Không biết, đi gọi nhân viên phục vụ đã." Trương Hằng trầm giọng nói, đồng thời đặt ngón tay dưới mũi người trung niên, ở đây còn cảm nhận được hô hấp của ông ta, sau đó lật mí mắt lên thì thấy con ngươi của người trung niên cũng không hề giãn to, đối với ánh sáng cũng không phải là không có phản ứng.
Trên thực tế, ngoài việc bài tiết nước bọt bất thường thì trạng thái của ông ta bây giờ cũng không có bất cứ dị thường nào về mặt y học, hoàn toàn chỉ là ngủ thiếp đi mà thôi, nhưng kỳ lạ là cho dù dùng thủ đoạn gì cũng không thể đánh thức ông ta dậy.
Một lát sau, cô nữ sinh toefl dẫn theo một nhân viên phục vụ vội vã chạy tới, Trương Hằng không hề di chuyển người đàn ông trung niên, đặt ngang ông ta ở trên ghế, phòng ngừa việc bị chính nước miếng của mình làm sặc.
Nhân viên phục vụ thực ra cũng không giúp được gì nhiều, họ đã trải qua một khóa huấn luyện cấp cứu nhất định, nhưng không hề có kiến thức chữa bệnh chuyên nghiệp nào, tình trạng kỳ lạ của người đàn ông trung niên bây giờ, nhân viên phục vụ cũng chỉ có thể liên tục lắc lắc người đối phương, miệng thì kêu: "Tiên sinh, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi!"
Sau khi xác định tình trạng hô hấp của đối phương vẫn tốt, nhịp tim bình thường thì nhân viên phục vụ còn hoài nghi rằng đối phương hiện tại đang giả vờ ngủ, cho đến khi có một lần lay người quá mạnh tay khiến thân người ông trung niên bị trượt xuống, đầu cúi xuống mặt bàn bên cạnh, tuy rằng không chảy máu, nhưng tiếng động nặng nề kia thì không thể làm bộ được.
Vậy mà cho dù như vậy thì ông trung niên vẫn không hề tỉnh lại.
Lúc này nhân viên phục vụ mới có chút hoảng, vội vàng thông báo khẩn cấp trên tàu, tìm kiếm nhân viên y tế, sau đó thì cũng có bác sĩ đứng ra, nhưng với tình hình không có dụng cụ chữa bệnh thì họ cũng chỉ có thể tiến hành kiểm tra đơn giản nhất, kết quả vẫn không tìm ra được nguyên nhân bệnh.
Bởi vì người đàn ông trung niên đi tàu một mình, điện thoại di động của ông ta hiện giờ lại đang khóa màn hình, không có cách nào liên hệ với người nhà, cũng không biết ông ta có bệnh án gì không, cuối cùng thì chỉ có thể liên hệ với bệnh viện gần nhà ga, khi xe lửa đến ga tiếp theo thì nhân viên y tế đã đợi sẵn ở ngoài toa, lao lên xe, đưa người đàn ông trung niên xuống.
Đến đây thì sự cố bất ngờ này mới coi như tạm thời kết thúc.
Đám người xem náo nhiệt cũng rút đầu về, nữ sinh toefl và Trương Hằng cũng trở lại chỗ ngồi, có điều người trước khi nhìn thấy vết nước miếng trên rèm cửa vẫn còn chút chưa hoàn hồn, hỏi Trương Hằng: "Rốt cuộc vừa rồi chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Tớ không biết." Trương Hằng nói dối, thực tế khi nhìn thấy tình trạng của người đàn ông trung niên thì trong đầu hắn đã có một chút phỏng đoán, trong lúc nhân viên phục vụ và bác sĩ nhiệt tình "cứu giúp", hắn đã mở Wechat trên điện thoại, tìm đến người có avatar là hình Aqua bạn luôn không vui vẻ (#`o′).
—— Này, hỏi cậu một chuyện.
—— Làm gì, chẳng lẽ cuối cùng cậu cũng nghĩ thông suốt, muốn đi nhà ma với tôi sao? Mong chờ nha...
—— Đừng mơ nhà ma, tớ nói là tớ đang ở trên xe lửa. Trương Hằng gõ chữ, dừng một chút rồi lại viết tiếp.
——【 Tử vong mộng cảnh 】hiện tại rốt cuộc nằm trong tay ai?
—— ? ? ? Giả ngơ.jpg
—— Người bị 【 Tử vong mộng cảnh 】 khóa mục tiêu có phải sẽ vĩnh viễn chìm trong giấc mộng không bao giờ tỉnh lại, đồng thời việc bài tiết nước bọt cũng dị thường?
Lần này người đối diện trầm ngâm rất lâu, dường như đang xoắn xuýt, hơn nửa phút sau mới gửi tin nhắn trở lại.
—— Sao, cậu gặp rồi?
—— Đúng vậy. Vừa mới, ngay trước mắt tớ, người ta đã bị khiêng xuống xe lửa rồi, nhưng tớ nghi là người nắm giữ nó cũng ở trên chuyến xe này.
——... ... Đại ca, tớ thật sự không biết 【 Tử vong mộng cảnh 】 ở trong tay ai, hay đúng hơn là tớ biết 【 Tử vong mộng cảnh 】 từng nằm trong tay ai, nhưng theo tớ được biết thì nàng ta có được rồi thì bán mất luôn rồi, căn bản không hề dùng qua, hơn nữa 【 Tử vong mộng cảnh 】 có hiệu lực cũng đâu cần người nắm giữ ở bên cạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận