Ta Một Ngày Có 48 Giờ

Chương 110: Murphy định luật

Chương 110: Định luật Murphy
Ngắm nhìn thang máy không ngừng leo lên, cách mặt đất ngày càng xa, cùng lúc đó bên tai Trương Hằng truyền đến giọng nữ, hẳn là hệ thống tự động thuyết minh được cài đặt trong thang máy, chỉ cần thang máy di chuyển là sẽ tự động khởi động, nhưng rất nhanh âm thanh đó liền biến mất, thay vào đó là một giọng nam xa lạ khác.
"Thật đáng tiếc, các ngươi đã đưa ra một lựa chọn sai lầm rồi."
"A, nhà khoa học tà ác, cuối cùng ngươi cũng không nhịn được lộ diện, sao vậy, lo lắng chúng ta lên đó sẽ đá vào mông ngươi sao? Đừng vội, chúng ta sắp đến rồi." Người đàn ông đầu hói nói.
"Các ngươi cho rằng có thể ngăn cản ta như ba năm trước sao? Sau thất bại lần trước, ba năm qua ta luôn tìm kiếm phương pháp để trở nên mạnh mẽ hơn, bây giờ ta đã hoàn toàn thay đổi so với trước kia, còn các ngươi, ta thấy biểu hiện của các ngươi ở bên ngoài..."
"Ha ha ha, thế nào, có phải ngươi sợ đến tè ra quần rồi không?"
"Nói thế nào nhỉ, thật sự là quá thất vọng, những năm này các ngươi có vẻ như vẫn luôn giậm chân tại chỗ, thậm chí còn thụt lùi so với ba năm trước, không có ta dẫn dắt, các ngươi dường như hoàn toàn mất phương hướng rồi."
"Tậc tậc tậc, nếu ta là ngươi sẽ không tự ảo tưởng tốt đẹp như vậy đâu, ngươi chẳng phải đã nghĩ mình quá quan trọng hay sao, ba năm này không có ngươi ta vẫn sống rất tốt, mỗi ngày đều rất vui vẻ, đến cả cái bệnh vặt đi tiểu nhiều lần cũng tự khỏi."
"Khụ khụ, cái kia..." Người phục vụ nhỏ bên cạnh lên tiếng nhắc nhở, "Nếu như anh muốn đối thoại với hắn, thì cần phải ấn nút trò chuyện trên thang máy."
"..."
"Xem như nể tình giao hảo trước đây, ta khuyên các ngươi một lần cuối, bây giờ hãy quay đầu lại đi, nếu các ngươi khăng khăng một mực, vậy kế tiếp ta sẽ không khách khí nữa đâu, ta quá hiểu các ngươi rồi, các ngươi không phải đối thủ của ta." Trong câu nói cuối cùng của nhà khoa học tà ác lộ ra vẻ lạnh lẽo.
"A, nói nhẹ nhàng như vậy, cái thang máy này là thẳng đến đài quan sát mây trắng trên không trung, chúng ta dù hối hận cũng không thể quay đầu nửa đường được không?" Lần này người đàn ông đầu hói lại ấn nút trò chuyện, nhưng người bên kia hình như đã cúp máy.
"Ta ghét nhất là người khác cúp điện thoại khi ta còn chưa nói hết lời." Người đàn ông đầu hói bất mãn nói.
"Đừng bận tâm đến điện thoại, chúng ta sắp đến rồi, vẫn là chuẩn bị chiến đấu trước đi." Phiền Mỹ Nam nhìn màn hình tinh thể lỏng hiển thị độ cao trên thang máy, cách tầng 107 chỉ còn không tới 60 mét, nói cách khác thang máy sẽ đến trong 10 giây nữa.
Thần kinh mọi người cũng lập tức căng thẳng, Trương Hằng hai tay nắm chặt quang đao, Phiền Mỹ Nam mở khoang phóng tên lửa trên vai chiến y, người đàn ông đầu hói cũng nâng khẩu AK của mình lên, người phục vụ nhỏ thì lắp cho mình cùng người đưa tin một bộ áo chống đạn.
Nhưng khi cửa thang máy mở ra, cảnh tượng bên ngoài lại làm cả nhóm người giật mình như đang đối mặt với đại địch. Bởi vì nơi đó vậy mà không một bóng người.
"Tình huống thế nào, có phải đúng vào giờ ăn tối nên tất cả mọi người đi lấy cơm hộp rồi không?" Người đàn ông đầu hói gãi đầu nói.
Sáu người đi ra khỏi thang máy, nhìn thấy khu ăn uống trống không ở gần đó, trên bàn còn đặt một cốc Cocacola uống dở.
"Có chút kỳ lạ, cho dù nơi này không có phục binh của nhà khoa học tà ác, vì sao trước đó những du khách kia cũng không thấy, nên biết rằng cho đến khi máy gia tốc lượng tử (máy va chạm (Collider)) khởi động, nơi đây vẫn mở cửa cho du khách."
"Vậy có nghĩa nhà khoa học tà ác đã bắt những du khách kia rồi sao? Vì cái gì, hắn tại sao phải làm loại chuyện này," người phục vụ nhỏ khó hiểu nói, "Có phải là định dùng những người đó để uy hiếp chúng ta?"
"Ta không nghĩ như vậy." Phiền Mỹ Nam hướng nòng tên lửa mini trên vai nhắm về phía một bóng dáng đang lảo đảo tiến đến không xa, qua cách ăn mặc hắn ta có vẻ như một du khách trước đó trên tòa tháp, mặc âu phục giày da, đeo một chiếc đồng hồ Rolex có giá trị không nhỏ trên cổ tay, tay còn cầm một chiếc điện thoại, không quên công việc mọi lúc.
Nhưng tư thế đi đường của hắn rất kỳ lạ, hai chân xoay góc 90 độ, nhất là một cánh tay còn lại của hắn, khuỷu tay khớp nối vặn vẹo bất thường, đồng thời hắn luôn cúi đầu.
"Ách, không hiểu sao ta có một dự cảm chẳng lành." Người phục vụ nhỏ nói.
"Có lẽ ngươi đang nghĩ giống ta thôi."
Phiền Mỹ Nam vừa dứt lời, người đàn ông Rolex đối diện liền từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt của hắn ban đầu giờ đã biến mất không còn, thay vào đó là một đôi mắt đỏ ngầu, không có cơ miệng và chỉ còn lại một nửa cái mũi.
"Tốt thôi, sau Transformers, Ninja rùa, có vẻ chúng ta lại phải đón Resident Evil rồi, nói như vậy nhà khoa học tà ác ngay cả T-virus cũng đã chế tạo được rồi sao."
Người đàn ông Rolex đại khái là ngửi được mùi máu tươi, bắt đầu tăng tốc độ di chuyển, ban đầu chỉ là bước chân chữ bát buồn cười, dần dần bước chân của hắn ngày càng nhanh, giống như một con báo săn vậy.
"Đây không phải là Resident Evil, mà giống cương thi trong Thế chiến Zombie hơn." Người đàn ông đầu hói bóp cò, một loạt đạn bắn trúng vào người đàn ông Rolex, thân thể người kia rung lắc kịch liệt, bị lực đạn đẩy lùi lại phía sau, nhưng lại từ đầu đến cuối không hề ngã xuống.
Đến khi Phiền Mỹ Nam dùng tên lửa từ chiến y bắn nát đầu vật kia, mới tính là triệt để kết thúc tính mạng của nó, "Tin tốt là đầu vẫn là nhược điểm của nó, tin xấu là thân thể của nó kháng đòn hơn so với zombie bình thường nhiều."
Người phục vụ nhỏ lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm, "Cũng may chỉ có một con, nếu mà một chút xông ra mấy chục con thì đúng là phiền toái."
Phiền Mỹ Nam và Trương Hằng nhìn nhau, thở dài nói, "Nhờ ngươi lần sau nếu lập cờ thì nhớ báo trước cho chúng ta một tiếng được không?"
Giống như đang ứng nghiệm định luật Murphy, khi người phục vụ nhỏ vừa nói xong câu đó thì một bầy zombie quả nhiên kéo tới, hơn nữa lần này số lượng của chúng vô cùng đông đảo, có con chạy nhanh, có con bò lổm ngổm, từ trên mặt đất, từ tấm kính, từ trên trần nhà nhào về phía sáu người.
Không kịp thở dốc, cuộc chiến đã trở nên vô cùng căng thẳng!
Trương Hằng dùng quang đao trong tay chém bay hai con zombie lao lên trước nhất, nhưng ngay sau đó càng nhiều zombie khác hướng về phía hắn lao đến, Trương Hằng liền lùi lại nhảy vào phía sau quầy bar, và bầy zombie cũng không vì mục tiêu trước mắt tạm thời mất dấu mà bỏ cuộc, giống như từng con cá mập ngửi được mùi máu tanh, nhao nhao không chịu thua kém lao đến, có một con zombie nữ sinh cấp ba trực tiếp nhảy lên quầy bar, nhưng thứ chờ đợi nó lại là một chiếc cưa điện xoay tròn nhanh như chớp.
Trương Hằng đem quang đao trong tay cùng với bình rượu trên đất kết hợp lại, chế tạo được một vũ khí mới để đối phó với cục diện trước mắt, hắn vung cưa điện trên tay xông vào giữa bầy zombie, một cú Vòng Xoay Tomas khiến ít nhất bốn con zombie mất đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận