Ta Một Ngày Có 48 Giờ

Chương 227: Thời gian không nhiều

Chương 227: Thời gian không còn nhiều
Khoảng cách lần đầu tiên Trương Hằng và Dakius gặp mặt đã qua nửa ngày, hai người cũng đã lượn một vòng lớn trong thành La Mã, từ mỏ quặng Pinot đến khu Đông Nam thành, rồi lại đến khu chung cư của Klaus, một đường vó ngựa không dừng.
Mà theo quá trình điều tra ngày càng đi sâu, chân tướng về việc đình công ở mỏ quặng cũng dần dần hé lộ.
Trong đó, mấu chốt nhất đương nhiên là người đàn ông có vết bớt màu đỏ trên mặt – Ami Dior. Hắn là người trung gian, hẹn Cobb, cuối cùng thúc đẩy cả vụ việc, tìm được hắn cũng có nghĩa là tìm ra được kẻ chủ mưu đứng sau.
Và bây giờ Trương Hằng cùng Dakius đang đứng dưới khu nhà trọ của Ami Dior.
Mặt trời đã gần xuống núi.
Nơi ở của Ami Dior vắng vẻ hơn nhiều so với chỗ ở của Klaus. Mặc dù không hỗn loạn như khu Đông Nam thành nhưng cũng thuộc khu dân nghèo. Phần lớn những người ở đây là khách trọ ngắn ngày, tiền thuê nhà trả theo tuần, nếu không nộp sẽ bị đuổi đi. Ami Dior làm thuyết khách cho nguyên lão viện, mặc dù không nổi danh bằng Klaus, nhưng cũng không đến nỗi rơi vào hoàn cảnh này.
Với thu nhập của mình, hắn hoàn toàn có khả năng chi trả cho một nơi ở tốt hơn, lý do hắn chọn ở đây chỉ có một, đó là để giữ sự kín đáo. Hiển nhiên, hắn cũng biết những việc mình thường làm không thể lộ ra ánh sáng, nên chỉ có cách không để người khác chú ý. Hơn nữa, Trương Hằng đoán chừng hắn cũng không thường ở đây mà hẳn là cứ một khoảng thời gian lại chuyển đến nơi khác.
Dakius không quá thích không khí trên đường phố, đồng thời bụng hắn cũng phát ra tiếng kêu cô cô cô, nhắc nhở rằng đã đến giờ cơm. Trước kia, vào giờ này hắn đã kết thúc công việc, về đến nhà, ngồi bên bàn ăn chờ người hầu mang đồ ăn nóng hổi lên.
Tuy nhiên, hắn biết đây là thời điểm then chốt của cuộc điều tra, hơn nữa, giờ đây không phải chuyện ném bỏ công việc được nữa, mà là chuyện liên quan đến tương lai gia tộc hắn. Nên hắn không hề phàn nàn gì, chỉ có chút lo lắng hỏi Trương Hằng, "Chúng ta có cần phải gọi một ít vệ binh đến không? Tên kia chắc sẽ không dễ dàng hợp tác với chúng ta đâu."
Thấy vết xe đổ của Klaus, Dakius đã hiểu ra rằng việc muốn thuyết khách này thành thật hợp tác không phải chuyện dễ dàng, nhất là khi muốn đối phương phản bội lại chủ nhân phía sau của mình.
"Nói thật với ngươi, ta mới làm cố vấn chưa được bao lâu, còn chưa biết cách điều động vệ binh thế nào. Nhưng không sao, có ngươi ở bên cạnh, ngươi giống như là Watson của ta." Trương Hằng nói.
"Ta giống cái gì của ngươi?" Dakius nghe không hiểu.
"Watson… không cần để trong lòng, ta chỉ tùy tiện nói vậy thôi." Trương Hằng nói. Hắn đứng ở dưới lầu, ngước mắt nhìn vị trí đại khái phòng của Ami Dior, nơi đây rõ ràng là khu nhà dành cho người nghèo, dù là lầu hai cũng không có ban công, chỉ có một ô cửa sổ nhỏ, đóng kín, không thể thấy bên trong. Hơn nữa, tường cũng lởm chởm, rõ ràng đã lâu không được bảo dưỡng.
Trương Hằng vỗ vai Dakius, "Đi thôi, chúng ta lên lầu xem thử vị tiên sinh Ami Dior này."
"Ờ nha." Dakius cố gắng nhớ lại một chút, xác nhận mình thật sự chưa từng nghe qua Watson, lúc này mới bước chân, đi theo Trương Hằng lên cầu thang.
Hai người đi qua một hành lang khá tối, đến trước phòng của Ami Dior.
Dakius đưa tay gõ cửa một cái theo lời Trương Hằng dặn, lên tiếng nói, "Chúng tôi là người của chủ nhà, đến thu tiền thuê nhà."
Kết quả bên trong phòng Ami Dior không có động tĩnh gì, ngược lại, cánh cửa phòng bên cạnh lại mở ra trước, một người đàn ông từ bên trong bước ra ngạc nhiên hỏi, "Lại thu tiền thuê nhà sao? Không phải hai ngày trước mới thu rồi sao?"
Dakius nghe vậy liền lúng túng nhìn Trương Hằng, Trương Hằng vẫn mặt không đổi sắc, nói, "Tiền thuê nhà tăng rồi, bây giờ là nộp thêm."
"Nhưng tháng trước vừa mới tăng rồi mà." Người đàn ông kia khó tin nói, "Mới qua có mấy ngày nữa?"
Giọng người đàn ông không nhỏ, làm cho những người khác trong phòng cũng nhao nhao thò đầu ra, việc tăng tiền thuê nhà là điều mọi người đều quan tâm. Trương Hằng biết không thể giấu diếm được nữa, mà mặt khác, phòng của Ami Dior quá yên tĩnh, từ nãy đến giờ không hề có chút động tĩnh nào. Thế là, hắn liếc mắt ra hiệu với Dakius, để Dakius lui sang một bên, sau đó hắn đá mạnh một cước vào cửa phòng.
"Trời ạ, không đến mức chứ, chỉ là chưa trả một lần tiền thuê nhà thôi mà, lại còn tăng giá nữa, các người…" Người đàn ông phòng bên cạnh nói đến đây thì đột ngột dừng lại, hai mắt mở lớn nhìn.
Cảnh tượng trước mắt khiến hắn hít vào một hơi lạnh. Chỉ thấy một người đàn ông gầy gò nằm bất động trên bàn tròn, quần áo hắn dính đầy vết máu, máu còn tí tách rơi xuống sàn.
Thấy cảnh này, mọi người theo bản năng lùi lại vài bước, chỉ có Trương Hằng sắc mặt không hề thay đổi, ngược lại bước tới, đi vào trong phòng.
Những cảnh tượng tương tự hắn đã từng gặp không ít khi làm trợ thủ cho Holmes, nên đã sớm không có cảm giác gì. Trương Hằng đi thẳng đến trước bàn, đưa tay sờ dưới mũi người đàn ông, xác nhận đối phương đã không còn hơi thở, sau đó lật người hắn lại, đầu tiên là nhìn vào vị trí ngực hắn cắm thanh chủy thủ kia, sau đó ánh mắt dời lên thấy vết bớt đỏ trên mặt thi thể.
"Ha ha, xem ra đây chính là nhân vật chính chúng ta đang tìm." Trương Hằng nói với Dakius.
"Hắn... hắn... hắn chết rồi sao?" Dakius mặt trắng bệch hỏi.
"Đúng vậy, và thời gian t·ử v·ong chắc là vài phút trước thôi," Trương Hằng nhìn xuống những v·ết m·áu, hầu như không có phần nào đông lại, "Xem ra có người đã nhanh chân đến thăm đối tượng chúng ta cần tìm trước. Có lẽ chúng ta đã gặp thoáng qua h·ung t·hủ khi ở trên cầu thang."
"Hả?" Dakius cố gắng nhớ lại những người mà mình đã gặp trên cầu thang nhưng lại không nhớ được gì. Bây giờ đầu óc hắn trống rỗng, ý nghĩ duy nhất trong đầu chỉ là bản thân đã thực sự bị cuốn vào một chuyện lớn. Nhưng hắn không hiểu là, mình chỉ là một nhân vật nhỏ, chịu trách nhiệm đúc tượng đồng cho Hoàng đế, sao lại có người đánh chủ ý lên mình, hơn nữa lại còn xảy ra án m·ạ·n·g?
Người đàn ông ở phòng bên cạnh cuối cùng cũng tỉnh ngộ, kêu lên, "Xảy ra án m·ạ·n·g rồi, chúng ta phải đi tìm đội tuần tra ngay!"
"Ý kiến hay, vậy xin làm phiền anh." Trương Hằng gật đầu, sau đó nói với những người còn lại, "Ta là cố vấn của Bệ hạ, để phòng ngừa h·ung t·hủ vẫn còn lẩn trốn trong khu nhà, ta đề nghị mọi người có thể trở về phòng, chờ đội tuần tra đến kiểm tra."
Mọi người nghe vậy liền nhao nhao tản ra, chỉ còn lại Dakius vẫn ngơ ngác đứng ở cửa.
Trương Hằng vẫy tay với hắn, "Còn đứng ngây ra đó làm gì, vào trong đi, thời gian của chúng ta không còn nhiều, đội tuần tra chắc chắn sẽ đến nhanh thôi."
"Thời gian không còn nhiều là sao?" Dakius nghi hoặc hỏi, "Ami Dior c·hết rồi, chúng ta còn có thể hỏi được gì?"
"Những người như Ami Dior, một mực làm việc trong bóng tối, nắm giữ quá nhiều bí mật, chắc chắn sẽ phải phòng bị việc bị người á·m s·át. Lần này h·ung t·hủ rõ ràng chưa kịp chuẩn bị, ta đã kiểm tra t·hi t·hể, hắn bị một đ·ao chí m·ạng, ngoài ra không có v·ết t·hương nào khác, điều này cho thấy h·ung t·hủ có lẽ không kịp tra hỏi Ami Dior. Vận may tốt, không cần Ami Dior mở miệng, chúng ta vẫn có thể biết được chuyện chúng ta cần biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận