Ta Một Ngày Có 48 Giờ

Chương 326: Nhờ vả

Bởi vì đạo trường Koyama hiện giờ đã khác xưa, đệ tử rất đông, hơn nữa được Trương Hằng khích lệ, nhiều người sáng sớm đã đến đạo trường luyện tập, khiến cho Trương Hằng cách vách cũng bị buộc phải hình thành thói quen ngủ sớm dậy sớm.
Khi Koyama Akane tìm tới hắn, hắn đã rửa mặt xong, đang chuẩn bị ra ngoài chạy bộ buổi sáng, kết quả bất ngờ biết tin Okita Souji đến thăm.
Cân nhắc đến việc Okita đã bệnh nguy kịch, Trương Hằng sớm đã không hy vọng gì về chuyện tỷ thí, hơn nữa Trương Hằng cũng cực kỳ nghi ngờ tình trạng cơ thể của Okita có đủ để chống chọi một trận chiến hay không. Tuy bây giờ hắn đang mắc kẹt ở ngưỡng cửa từ lv3 lên lv4, tìm không ra phương pháp nâng cao, nhưng hắn cũng không muốn dùng sinh mạng của Okita ra để làm tế phẩm.
Tuy nhiên, khi Trương Hằng nhìn thấy Okita Souji, hắn biết dù mình có thuyết phục thế nào, đối phương cũng sẽ không bỏ trận chiến này. Vì vậy, hai người cuối cùng đứng trong tiểu viện của Trương Hằng, đây cũng là yêu cầu của Trương Hằng. Dù kết quả thắng bại ra sao, hắn không muốn công bố kết quả trận chiến này ra ngoài.
Okita Souji nhận lấy đao gỗ dùng để tỷ thí từ tay Koyama Akane, cũng không vội cởi thanh thái đao bên hông. Mà là nhìn vào mắt Trương Hằng, "Trước khi bắt đầu, ta còn có vài vấn đề muốn thỉnh giáo A Bộ tiên sinh."
"Xin hỏi." Trương Hằng nói.
"Ngài hiện tại là đang cùng tát Ma, những tên ở phiên Chōshū tiến tới cùng nhau sao?" Không ai ngờ rằng câu hỏi đầu tiên của Okita Souji lại khiến bầu không khí trở nên căng thẳng.
Koyama Akane bên cạnh lộ vẻ lo lắng, định nói gì đó nhưng bị Trương Hằng giơ tay ngăn lại. Sau đó, Trương Hằng hào phóng gật đầu thừa nhận, "Không sai."
"Quả nhiên." Vẻ mặt của Okita Souji lại có chút kỳ lạ, không hề giận dữ hay thất vọng, ngược lại dường như thở phào nhẹ nhõm, "Trước đó ta đã nghe được tin đồn tương tự, nghe nói phó cục trưởng của Kyoto Mimawarigumi đã chết dưới tay ngài."
"À, đúng là có chuyện như vậy." Trương Hằng nói, "Vậy nên hôm nay ngươi đến là muốn báo thù cho bọn hắn sao?"
"Không, chúng ta và Kyoto Mimawarigumi tuy làm việc tương tự, nhưng quan hệ bình thường thôi, huống hồ ta cũng không phải người không dung nổi cát trong mắt như cục trưởng," Okita Souji lắc đầu nói, "Thời đại khác biệt rồi, tướng quân đã trả chính sách quan trọng lại cho Thiên Hoàng, phía đối diện vẫn hung hăng doạ người, ai cũng không biết tương lai sẽ thế nào, trong khoảng thời gian này, mọi người đều hoang mang, có không ít người đã bắt đầu cân nhắc đường lui, chỉ là vì vướng quyết định và luật lệ tàn khốc của cục trưởng nên không ai dám nói ra, nhưng trong bóng tối, không ít người đều nảy sinh ý định khác."
Okita Souji dừng một chút, "Ta cũng muốn tìm người có liên hệ với phái tôn vương để nói chuyện, A Bộ tiên sinh đã quen biết những người đó thì còn gì tốt hơn, vì ta biết A Bộ tiên sinh là người đáng tin."
"Nếu có chuyện gì cần giúp cứ nói với ta, ngươi muốn rời khỏi Shinsengumi sao?" Trương Hằng hỏi.
Okita cười, "Tình trạng hiện tại của ta, ở đâu mà chẳng khác nhau? Tuy ta vốn dĩ không quan tâm đến chuyện phía trên, nhưng đã mặc bộ quần áo này lâu như vậy rồi, ta cũng quen rồi, hà tất gì mà đến lúc cuối lại tốn sức cởi nó ra."
Trương Hằng không nói gì, chờ Okita Souji nói tiếp.
"...Trên thế giới này, ta không yên tâm nhất có hai người, một người là tỷ tỷ của ta, A Quang, cũng may nàng đã lập gia đình rồi, còn một người chính là cục trưởng Kondou. Ta được cục trưởng đưa đến Kinh Đô, cũng luôn được ông ấy chăm sóc, nhưng ta rất hiểu rõ con người của cục trưởng, tính tình của ông ấy rất cố chấp, một khi đã quyết định thì sẽ không thay đổi. Nếu... nếu chính phủ mới thật sự thành lập, ông ấy e là sẽ không cúi đầu trước lũ loạn thần tặc tử kia, nên ta nghĩ việc nhờ cậy ngài cũng không dễ gì."
Okita Souji thở dài, "Nếu tương lai tình thế thực sự chuyển biến xấu đến một mức độ nhất định, ta hy vọng trong điều kiện cho phép, ngài có thể giúp đỡ cục trưởng Kondou, dùng mối quan hệ của ngài ở bên kia, ít nhất có thể để cục trưởng Kondou sống mà về quê làm nông dân cũng được."
Okita Souji có lẽ là người ít quan tâm nhất đến chính trị trong Shinsengumi, nhưng có thể nói, hắn cũng là người có đầu óc tinh tế nhất, nỗi lo của hắn không phải là không có lý. Mà thậm chí, có thể nói là một câu nói trúng đích.
Đối với Trương Hằng, người hiểu rõ lịch sử, hắn biết rõ kết cục của cục trưởng Shinsengumi, Kondou Isami. Kondou Isami dù không tham gia được trận chiến chim đậu, nhưng sau đó khi trung thành với Mạc Phủ, ông lại trở về Edo, rồi bại trận trong cuộc chiến giáp châu thắng chiêu vào tay chính phủ mới. Nội bộ Shinsengumi cũng phát sinh chia rẽ, Kondou Isami mang theo những người còn lại tiếp tục phản kháng chính quyền mới, cuối cùng bị bao vây bắt được ở vùng núi, không lâu sau thì bị chém đầu để răn đe.
Trương Hằng suy nghĩ một lúc rồi quyết định nói thật với Okita Souji, "Chuyện này ta chỉ có thể cố gắng hết sức, nhưng không thể đưa ra đảm bảo gì cho ngươi."
Thực tế là thời điểm Kondou Isami chết là vào tháng tư năm sau, lúc đó Trương Hằng đã rời khỏi phó bản. Thời gian gần đây Trương Hằng liên tục bận rộn, cũng chưa kịp dùng một cơ hội chơi thêm để trở về phó bản trước, hắn thậm chí không biết sau khi mình rời đi phó bản này sẽ thế nào.
Tuy nhiên, ngược lại hắn có thể tìm cách sớm liên hệ với người bên trên, xem có thể bảo toàn được cho Kondou Isami hay không, nhưng ngay cả khi may mắn thoát chết, người có tính cách đó cũng không thể nào thành thật về quê làm nông dân như Okita Souji nói được, sau đó còn có chiến dịch tôm di, cùng chiến tranh Tây Nam và vân vân.
Nhưng dù sao, Trương Hằng cũng coi như thực hiện lời hứa của mình, cứu Kondou Isami một lần, còn về sau ông ta muốn tự tìm đường chết thế nào thì đó là chuyện của chính ông ta.
Okita Souji nghe vậy dường như thở phào nhẹ nhõm, "Như vậy là đủ rồi, ban đầu ta cũng không cần ngài phải thề thốt gì, chỉ là hy vọng khi mình ra đi có thể bớt lo lắng mà thôi, cuối cùng, còn một chuyện nữa muốn nhờ cậy ngài."
Hắn vừa nói vừa cuối cùng cởi thanh đao bên hông xuống, vuốt ve thân đao, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng, "Thanh đao này tên là Kiku-Ichimonji, là do đao tượng Ichimonji thuộc phái Ichimonji xứ Bizen rèn nên, đã có bảy trăm năm tuổi, là chiến hữu cũ của ta. Đáng tiếc giờ ta không thể vung đao được nữa, duyên phận giữa chúng ta cũng đã hết. Ta muốn tìm một kết cục cho nó, ngài là người thích hợp nhất, tin rằng trong tay ngài nó nhất định sẽ tỏa sáng hơn."
Trương Hằng có chút bất ngờ, Kiku-Ichimonji, tuy không nằm trong danh sách thiên hạ ngũ đao, nhưng tên tuổi của nó ở đời sau tuyệt không thua kém gì thiên hạ ngũ đao, cũng là một thanh danh đao hàng đầu của Nhật Bản. Nghe nói trước đây cũng có tin đồn trên mạng nói chủ nhân của thanh đao này là Okita Souji, nhưng người ủng hộ thuyết pháp này không nhiều, còn bây giờ, Trương Hằng thật sự có được thanh danh đao này từ tay Okita Souji.
Việc Okita Souji hôm nay đến đạo trường Koyama tìm Trương Hằng, rõ ràng cũng có ý định sắp xếp hậu sự, hắn dường như có thể cảm nhận rõ ràng thời gian của mình không còn nhiều, nên muốn bùng cháy lần cuối, vừa là báo đáp ơn uỷ thác của Trương Hằng, vừa hy vọng lấy thân phận một võ sĩ mà cáo biệt thế gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận