Ta Một Ngày Có 48 Giờ

Chương 161: Ngươi trước tuyển

"Ngươi nhìn ta làm gì, trên mặt của ta có gì sao?" Sáng sớm, mọi người của nhóm 01 cùng Trương Hằng cùng nhau ăn sáng ở khách sạn, cậu bé hỏi, tay cầm đĩa ăn.
"Không có gì." Trương Hằng nói, thu ánh mắt lại.
Dù cho gương mặt có chút ít khác biệt, kinh nghiệm thời thơ ấu hoàn toàn tương đồng... Nhưng mà Trương Hằng hiểu rất rõ, cậu bé trước mắt không phải là một người với cậu bé đã sống chung với hắn 12 năm sau.
Điều quyết định một người là một cá thể độc nhất không phải là ADN, hoặc bất kỳ thứ gì thuộc về sinh học, mà là toàn bộ kinh nghiệm và ký ức của người đó.
Ngay cả đến bây giờ, Trương Hằng vẫn không hiểu rõ rốt cuộc những chuyện gì đã xảy ra với cậu bé trong 12 năm đó, nhưng mà sau 12 năm, ngoài sự quật cường như cũ, trong ánh mắt của nàng còn có thêm sự mệt mỏi.
Trương Hằng biết, người phụ nữ hay ngồi bên cửa sổ nghe tiếng mưa rơi khi trời mưa, giống như cơn mưa to đêm đó, đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của hắn.
Sáu người chia tay nhau ở bãi đỗ xe, Trương Hằng mua mấy chai trà sữa trong máy bán hàng tự động gần đó, coi như đồ uống dọc đường. Sau hai tiếng, ba người họ lái chiếc xe vừa thuê đến khu trượt tuyết đã định trước.
Philip dừng xe ở bãi đỗ ngoài trời, mở cửa xe, hít một hơi thật sâu bầu không khí lạnh lẽo từ dãy Alps, trong khi đó, Trương Hằng và người đàn ông đuôi ngựa đã bước xuống mặt tuyết, tiếng giày và tuyết va chạm vang lên sột soạt...
... Vì đang là mùa cao điểm, khu trượt tuyết vẫn có rất đông khách du lịch.
Đa số là cư dân Grenoble và vùng lân cận, còn có một số khách nước ngoài, ngay cả người Châu Á như Trương Hằng cũng không quá nổi bật.
"Trước đây ngươi đã đến đây chưa?" Người đàn ông đuôi ngựa hỏi Philip.
"Ừ, ngươi biết ta mà, ta vốn không thích các hoạt động thể thao, tất nhiên là trừ thể thao điện tử, còn ngươi thì sao?"
"Ta đã từng đến đây khi đi tuần trăng mật với vợ, nhưng chúng ta chỉ uống rượu ở một quán bar trên sườn núi, không trượt tuyết, mà lại là chuyện của rất nhiều năm trước rồi." Người đàn ông đuôi ngựa ngước nhìn khu trượt tuyết, "Xem ra chúng ta lần này có không ít việc phải làm."
Khu trượt tuyết này nằm ở phía đông nam của Grenoble, có diện tích khá lớn, riêng các đường trượt trên núi đã dài hơn ba trăm km, độ khó đa dạng từ dễ đến chuyên nghiệp, lại thêm khách du lịch ở khắp mọi nơi, tin tốt là với số lượng nhân lực Hắc Tổ có ở đây, một khi Leah đến thì hiển nhiên bọn chúng không thể điều tra hết được lý lịch của tất cả khách du lịch, ứng phó với tình huống bất ngờ cũng sẽ không thể nhanh chóng như khi ở nội thành được.
Nhìn từ góc độ này, kế hoạch của Trương Hằng đã hoàn thành một nửa, tuy nhiên, mặt khác, điều này cũng đồng nghĩa với việc giai đoạn chuẩn bị trước đó của bọn họ sẽ kéo dài hơn.
"Có muốn báo với cậu bé bên kia một tiếng, bảo chúng muộn chút rồi hành động không?" Philip hỏi.
"Nhưng mà làm vậy ta sợ bên chỗ Edward lại xảy ra biến cố gì, dù sao bây giờ Hắc Tổ đang tập trung sức lực để tìm tung tích của hắn, ta không biết hắn còn trụ được bao lâu nữa, nên chúng ta bên này phải càng nhanh càng tốt." Người đàn ông đuôi ngựa cau mày nói.
"Đừng lo, ta đã có kế hoạch tổng thể rồi, chỉ còn một vài chi tiết cần hoàn thiện thêm, ước chừng chỉ cần hai ngày là có thể hoàn thành giai đoạn chuẩn bị trước, cho nên bảo cậu bé kia cố gắng đưa Leah đến khu trượt tuyết sớm một chút là tốt." Trương Hằng nói, " như vậy thì người của Hắc Tổ cũng không có đủ thời gian để lên kế hoạch giám sát tỉ mỉ."
Người đàn ông đuôi ngựa và Philip nhìn nhau, đều thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt đối phương.
"Ngươi cứ đứng ở dưới chân núi tùy tiện liếc nhìn, mà đã vạch ra lộ trình hết rồi sao?"
"Vì ta không phải là lần đầu đến đây," Trương Hằng lấy điện thoại ra, "Bây giờ chúng ta có thể tiến hành phân công rồi."
Trương Hằng bấm máy cho người đàn ông đeo khuyên tai, khoảng bảy giây sau đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ của người đeo khuyên tai, "Uy, nếu không có việc gì gấp thì nửa tiếng nữa ta gọi lại cho."
Nói xong không đợi Trương Hằng trả lời, hắn đã cúp máy ngay.
Khoảng hai mươi lăm phút sau, người đàn ông đeo khuyên tai gọi lại, lần này giọng nói của hắn nghe đã bình thường hơn nhiều.
"Có chuyện gì?"
"Ngươi đang bận à?"
"Haizz, đừng nhắc nữa, sau đêm đó ta đã bị cảnh sát để ý, không thể về chỗ ở, đồ đạc các thứ cũng rơi ở đó, bây giờ trong người chỉ còn chưa đến bốn trăm euro, hơn nữa lại không biết tiếng Pháp, ngay khi ngươi vừa gọi điện thoại thì ta còn bị mấy tên cảnh sát tuần tra theo dõi, mới thoát thân được đây." Người đàn ông đeo khuyên tai than thở, "Còn ngươi? Ở quán bar hôm đó ngươi cũng đi với ta, chắc cũng bị camera quay lại chứ?"
"Ta có hỗ trợ kỹ thuật, đổi được thông tin thân phận chỗ ở của ta trong khách sạn rồi." Trương Hằng thản nhiên nói.
"..." Người đàn ông đeo khuyên tai lệ rơi đầy mặt, bên hắn không có hỗ trợ kỹ thuật nên mới sớm đi đời, nếu không cũng không đến nỗi chật vật thế này, vừa đơn thương độc mã, lại vừa bất đồng ngôn ngữ.
"Đã không thể tiếp tục ở lại trong thành phố, hay là ra ngoại thành đi dạo thử xem thế nào?"
"Ra ngoại thành? Ta còn phải tìm cách để cướp Leah từ tay bọn Hắc Tổ ... đợi đã, lẽ nào ngươi đã có kế hoạch?"
"Đúng vậy, theo giao hẹn trước đây của chúng ta, chúng ta chia nhau hành động, mỗi người phụ trách một phần việc, ngươi có thể chọn trước."
"Ngươi cứ nói kế hoạch của mình trước đi."
"Cho ta cái hòm thư, ta gửi mail đã mã hóa cho ngươi."
Mười lăm phút sau, người đàn ông đeo khuyên tai mang theo tâm trạng vừa chờ mong lại vừa thấp thỏm, nhập mã khóa mở thư mà Trương Hằng vừa gửi tới, sau khi kéo xuống cuối cùng, hắn không khỏi giận tím mặt, ngay lập tức bấm gọi điện thoại cho người kia, ngữ khí không tốt nói, "Ngươi gài bẫy ta, coi ta là mồi nhử để dùng hả?!"
"Ngươi cũng có thể chọn một phần việc khác, để ta làm mồi nhử cũng được." Trương Hằng điềm tĩnh nói.
"Cái phần việc kia phải cần cả một đội mới hoàn thành được chứ! Hơn nữa phần cốt lõi nhất lại yêu cầu quá biến thái, căn bản không ai có thể làm được!!!""
"Có, ta có thể làm được."
"...""
"Cái này chẳng khác nào ngươi căn bản là không cho ta cơ hội lựa chọn thời cơ sao?!" Người đàn ông đeo khuyên tai bất mãn nói, lúc đó ở quán bar hắn còn cảm thấy Trương Hằng thật là phúc hậu, hứa hẹn hợp tác lại để hắn chọn trước.
"Xin lỗi, chủ yếu đây là kế hoạch phù hợp nhất mà ta có thể nghĩ ra, mà nghiêm chỉnh mà nói thì phần việc của ta nguy hiểm hơn." Trương Hằng nói.
Điểm này thì người đàn ông đeo khuyên tai không thể không thừa nhận, tuy rằng trong bản kế hoạch này hắn gánh chức trách làm mồi nhử, nhưng nếu xét về độ nguy hiểm thì Trương Hằng trực tiếp đối đầu với Hắc Tổ vẫn cao hơn.
Vì thế, sau một hồi im lặng, người đàn ông đeo khuyên tai hỏi, "Ngươi có chắc có thể mang Leah đi ngay trước mắt bọn Hắc Tổ không?"
"Tám phần, " Trương Hằng dừng một chút rồi lại nói, "Nếu như thất bại thì chúng ta sẽ trực tiếp đi tìm Edward."
"Chém gió đi ngươi, nếu không cứu được Leah, chúng ta căn bản không biết Edward ở đâu." Người đàn ông đeo khuyên tai khịt mũi coi thường, "Nhưng mà ta cũng không có cách nào tốt hơn, trước cứ theo lời ngươi nói thử xem."
Bạn cần đăng nhập để bình luận