Ta Một Ngày Có 48 Giờ

Chương 79: Lễ vật

Chương 79: Lễ vật
Bảng điện tử trên chuyến bay CZ5 số 376 cuối cùng cũng báo đã đến nơi.
Lại qua hơn mười phút, hành khách bắt đầu lần lượt đi ra từ cửa nhận điện thoại, Trương Hằng cùng ông ngoại đã tiến lên phía trước đám đông, nhìn từng người đi ra, nhưng vẫn không thấy gương mặt quen thuộc.
Điện thoại của Trương Hằng lúc này vang lên, là mẹ hắn gọi đến.
"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi ~ mọi người đợi lâu chưa, không ngờ máy bay lại trễ như thế, ôi, còn có cái vali không tìm thấy, trong đó có quà cho mọi người, chờ một chút nha."
"Không sao, không vội, mọi người cứ từ từ tìm." Trương Hằng nói.
Cúp điện thoại, lại qua mười phút, Trương Hằng đoán chắc những người đi chuyến bay sau đã ra hết, mới thấy hai bóng dáng vội vàng đi ra từ sảnh đến.
"Cha!" Một người phụ nữ da dẻ được chăm sóc rất tốt, nhìn có vẻ chỉ chưa đến ba mươi tuổi, buông chiếc vali nhỏ trong tay lao tới, kết quả bị dải phân cách bằng nhựa chắn lại, ngã nhào về phía trước, nàng xoa xoa chân, vừa nhăn nhó vừa tiếp tục chạy.
"Ê, con chậm một chút thôi, đừng có va vào." Người đàn ông phía sau có vẻ hơi bất đắc dĩ.
Hắn xách một cái túi du lịch cỡ lớn, mặc áo lông màu đen CK, trên cổ quấn một chiếc khăn choàng cổ màu nâu, kính râm cài trong túi áo trước ngực, còn xức một ít nước hoa Cổ Long, có thể thấy khi còn trẻ hẳn cũng là một soái ca, có điều giờ đường chân tóc đã cao lên, bụng cũng hơi phệ ra, nhìn thấy Trương Hằng liền ngẩn người ra, "Cháu là ai vậy?"
Nói xong lại nhe răng cười một cái, lộ ra hàm răng trắng đều, "Đùa chút thôi, sao, có nhớ chúng ta không? ! Tiểu soái ca."
Trương Hằng nhận lấy chiếc vali cỡ lớn trong tay hắn, "Lớn đầu rồi, trưởng thành lên chút được không?"
"Chậc chậc chậc, thật nhớ lúc con còn bé, ta đi xuống lầu mua chai xì dầu thôi mà con đã oa oa khóc lớn, miệng thì không ngừng gọi, ba ơi, con muốn ba ơi, ba ở đâu... Lúc đó con thật là đáng yêu."
"Làm gì có chuyện đó, ba đừng có mà toàn nói bậy, " Trương Hằng bất đắc dĩ nói, "Con đã hỏi ông ngoại rồi, ba lần trước nói giữa mùa đông nhảy xuống hồ nước đá trong công viên rồi vớt con lên là bịa, chuyện đó hoàn toàn không có thật, lão niên suy nhược thì mau đi chữa trị đi, đừng có để chậm trễ."
"Lần này là thật đó, hồi bé con rất là bám ba." Trương phụ gãi gãi đầu, lại nhìn xung quanh một chút, "Bạn gái con đâu, không cùng con tới à?"
"Nếu như con có bạn gái, việc đầu tiên con làm là để cô ấy tránh xa ba ra."
"Vậy thì tiếc thật, ba và mẹ con còn chuẩn bị quà cẩn thận cho cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ thích."
Hai người đang nói chuyện, một bóng người màu đỏ đột nhiên từ bên cạnh nhào tới, một cái hổ phác nhảy lên lưng Trương Hằng.
"Ha ha ha ha, cảm giác lúc gặp lại cao lớn hơn nhiều, trong video hoàn toàn không thấy rõ đâu, a, cơ bắp cũng có nữa nha, không tệ không tệ, xem ra là nghe lời mẹ rồi, bây giờ chăm chỉ rèn luyện, tuy vất vả một chút, nhưng chỉ cần duy trì đến lúc lừa được vợ về thì có thể nghỉ ngơi ăn chơi."
"A, ai nói là để ăn chơi chứ, chẳng qua đều là mẹ con mỗi lần gọi đồ không ăn hết, mà không thể lãng phí thức ăn, hại ta chỉ có thể ở phía sau ăn theo thôi." Trương phụ cảm thán nói.
Tuy Trương Hằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn phải thừa nhận hắn vẫn đánh giá thấp sức chiến đấu của hai người này, bọn họ từ cửa nhận điện thoại đến bãi đỗ xe dưới đất, lúc đã ngồi vào xe rồi cũng không ngừng lại, bắt đầu chỉ trỏ thành phố đổi thay, giống như một người Hoa kiều về nước đang bình phẩm giang sơn vậy, bất quá đi được nửa đường hai người cuối cùng cũng chịu an tĩnh một chút.
Không phải vì không còn gì để nói, chỉ là vì đói bụng.
"Ta đã chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn xong rồi, cố một lát nữa thôi, về nhà là có thể ăn lẩu." Ông ngoại nói với Trương mẫu.
Cô sau khi giơ ngón tay cái lên thì trên mặt lộ ra một nụ cười hạnh phúc, khen, "Ba là người ba tốt nhất thế giới! Không ai tranh lại được."
Trương phụ quay đầu nhìn về phía Trương Hằng đang ngồi một bên, "Lúc này con không nên nói gì à?"
"Con thấy ba còn cách cái mục tiêu kia một khoảng tương đối xa."
"Haiz, nên ta rất muốn có một cô con gái đó, chỉ có con gái mới hiểu lòng ba, là chiếc áo bông nhỏ của ba." Trương phụ thở dài....
...Bốn người về đến nhà, ông ngoại đem thịt bò đã thái lát mỏng, dạ dày bò và rau quả đã cắt tỉa từ tủ lạnh lấy ra, cho vào nồi đồng, đổ nước hầm xương đã nấu xong.
Trong lúc chờ đợi, Trương mẫu mở cái vali cực lớn ra, trước tiên lấy từ trong đó một bộ được bọc kỹ càng bằng xốp và báo ra, đưa cho lão nhân, "Cha, bộ đồ trà sứ Anh, cho cha uống trà."
"Có lòng." Biểu hiện của ông ngoại tuy vẫn nghiêm túc như cũ, nhưng thấy món quà này thì rất thích, sau khi về hưu, ông có ba cái sở thích lớn là, đánh cờ, uống trà và chăm sóc cây cối trong vườn sau, cầm bộ đồ trà sứ này lên, nhìn Trương phụ cũng thấy thuận mắt hơn một chút.
Người sau ở dưới gầm bàn kín đáo giơ ngón tay OK về phía Trương mẫu, ra hiệu thuận lợi vượt ải.
Sau đó, Trương mẫu lại lấy ra một chiếc hộp, nhưng so với bộ đồ trà kia thì chiếc hộp này nhỏ hơn hẳn, to cỡ hộp đựng trang sức.
Trương Hằng nhướn mày, "Sao thế ạ?"
"Xin lỗi con, những năm nay không thể ở bên cạnh con, bỏ lỡ quá trình trưởng thành của con, đó là lỗi của cha mẹ." Sắc mặt của Trương phụ cũng khó có khi nghiêm túc, không còn vẻ cười đùa như trước nữa. "Hơn nữa, hai năm liên tiếp chúng ta đều không thể về ăn tết, thiếu con hai phần quà năm mới, lần này chúng ta bù chung một lần luôn." Trương mẫu nói tiếp, sau đó đưa hộp cho anh, khuyến khích, "Mở ra xem thử đi."
"Ây..." Trương Hằng đưa tay mở chiếc hộp, để lộ ra bên trong là một chiếc chìa khóa xe.
"Chúc mừng con, trai, con đã có chiếc xe đầu tiên của mình." Trương phụ và Trương mẫu nhìn nhau cười, "Chắc con cũng định bắt đầu học bằng lái, dù chỉ là chiếc polo, nhưng hy vọng có thể giúp con kiếm được bạn gái."
"Về biển số thì đừng lo, mẹ đã nhờ một người bạn học, cứ tạm treo tên cô ấy, " Trương mẫu nói, "con có thể bắt đầu xin số, khi nào lấy được số thì sẽ sang tên, phí bảo hiểm mẹ cũng đã trả một năm cho con rồi, còn tiền xăng, phí đỗ xe và phí bảo hiểm về sau con phải tự nghĩ cách, chúng ta sẽ không tăng tiền tiêu vặt của con đâu, tuy hơi sớm nhưng con cũng sắp sửa ra xã hội rồi."
"Cám ơn." Trương Hằng cất chìa khóa đi, nói lời cảm ơn.
Trên thực tế, anh cũng đang định mua xe, dù sao thì mỗi ngày anh đều có thêm 24 tiếng đồng hồ, khi đó các phương tiện công cộng đều ngừng hoạt động, dù anh vẫn có thể đi xe đạp công cộng, nhưng xét về tốc độ thì có hơi chậm, phạm vi hoạt động cũng có hạn.
Nếu như có xe riêng thì quá tốt rồi. Đối với anh bây giờ thì tiền không phải vấn đề, dù sao thì tích lũy một chút là có thể đổi ra ba bốn vạn rồi, chỉ có biển số xe là rất khó bốc được, nếu thực sự không được, Trương Hằng chỉ có thể cân nhắc thuê biển số để dùng, nhưng bây giờ, vấn đề của anh xem như đã được giải quyết.
Về vấn đề tính năng của xe polo, với anh mà nói thì thực sự là đủ dùng, không được thì anh vẫn có thể tự mình động thủ cải tiến, dù sao thì kỹ năng cải tiến và sửa chữa của anh hiện tại cũng đã đạt LV2.
Bạn cần đăng nhập để bình luận