Ta Một Ngày Có 48 Giờ

Chương 19: Thủ tự trung lập

Chương 19: Thủ tự trung lập.
Trương Hằng đưa Lý Thánh Nguyệt về đến dưới lầu ký túc xá của nàng, vừa đúng lúc nhận được tin nhắn Wechat của Thẩm Hi Hi, nói đám chất lỏng màu đen kia đột nhiên từ bỏ tấn công bọn họ, biến mất không thấy đâu, hỏi tình hình bên chỗ hắn thế nào.
Trương Hằng còn chưa kịp trả lời thì lại nhận được một yêu cầu kết bạn mới.
Tên hiển thị —— ngươi lúc nào cũng mang vẻ mặt khó chịu (#`O′).
Trương Hằng bấm từ chối, hai giây sau lại có người dùng tên giống y hệt gửi yêu cầu, đồng thời thêm vào dòng chữ, không ai có thể từ chối ta hai lần, không ai hết! (? ? *? ? ω? ? )? ?
Trương Hằng liếc nhìn, lại bấm từ chối.
Kết quả gần như ngay tức khắc, yêu cầu thứ ba lại lập tức được gửi đến, phần ghi chú là, ta thông minh biết ngay ngươi sẽ từ chối thôi, đoán trúng rồi nhé, hừ hừ. (≧? ? ≦*) Lần này Trương Hằng bấm chấp nhận, sau đó nhắn lại, có ý gì không?
Có chứ. "Ngươi lúc nào cũng mang vẻ mặt khó chịu (#`O′)" trả lời ngay tức khắc, sau đó lại nói, đừng đừng đừng, đừng vội block ta, ta lấy Wechat của ngươi từ chỗ Thẩm Hi Hi, thêm bạn là có chuyện chính sự.
Hả?
Con người ngươi vừa máu lạnh vừa thiếu phong độ, nhưng không ngờ vẫn rất giữ chữ tín, không nhân cơ hội chạy trốn, cái thứ kia bị ngươi xử lý rồi hả?
Không liên quan đến ngươi.
Chậc chậc chậc, ta vì tốt cho ngươi đấy thôi, ngươi có biết vừa nãy bọn ta nguy hiểm cỡ nào không, thiếu chút xíu, thật chỉ một chút xíu nữa là đi đời nhà ma rồi, đây chính là cơ hội ngàn năm có một đấy nhé, lúc nãy Thẩm Hi Hi còn hỏi ta sau khi tách ra ngươi đã đi đâu, nếu như ta nói tên người đã cứu bọn ta, biết đâu chừng người Thủy Tinh cung của ngươi sẽ lại có thêm một người.
Bụng ngươi không đau à? Trương Hằng hỏi.
Đỡ hơn nhiều rồi, nhưng vẫn còn hơi âm ỉ π_π chút nữa ta phải đi bệnh viện nhân dân khám gấp, kiểm tra kỹ càng chút.
"Ngươi lúc nào cũng mang vẻ mặt khó chịu (#`O′)" trả lời rất đàng hoàng, nhưng ngay sau đó nàng lại gửi một tin khác, yên nào yên nào, ta biết ngươi không thích gây ồn ào, nên nói với nàng ta không muốn để lộ thân phận game thủ, khuyên ngươi đi đến công viên lánh mặt, nàng không biết ngươi cũng là game thủ, à đúng, ta bảo với nàng bọn ta quen nhau trên mạng, chơi game cùng nhau, ngươi hẹn ta đi ăn bún thập cẩm cay, đừng quên nha. ヽ(? ? ? ? ▽? ? ) no... ... ... ...
Trương Hằng hồi âm cho Thẩm Hi Hi, nói bên chỗ mình không có việc gì.
Cô nàng nói vật kia đã chạy thoát rồi, tạm thời không rõ đã xảy ra chuyện gì, đồng thời dặn dò hắn dạo gần đây phải cẩn thận, nếu gặp phải tình huống tương tự, hoặc người bên cạnh gặp tình huống tương tự, có thể liên hệ trực tiếp với cô, cô sẽ lập tức tới ngay.
Trương Hằng gõ chữ cảm ơn, lời cảm ơn này là thật lòng.
Đến bây giờ Trương Hằng đã gặp không ít người chơi, đa phần đều khá thân thiết, như Đinh Tứ và Giáo sư, đều từng giúp đỡ hắn, nhưng loại thân thiết này cũng chỉ ở mức tương đối, trong trường hợp lợi ích bản thân không bị tổn hại, họ bằng lòng kết thiện duyên với người chơi khác.
Mà những người như Thẩm Hi Hi, bằng lòng mạo hiểm tính mạng để giúp đỡ người khác, đặc biệt là người chơi bình thường là cực kỳ hiếm có.
Rất nhiều người, nhất là những người đã trải qua áp bức và bất công lâu dài, sau khi có được sức mạnh (đạo cụ và kỹ năng game) lại không theo đuổi những công bằng và chính nghĩa mà mình từng khao khát, giải cứu những người yếu đuối giống mình, mà biến mình từ người bị hại thành người đi gây hại, sau khi báo thù thì bắt đầu dùng sức mạnh của mình ức hiếp những người thường yếu hơn.
Vậy nên điều họ căm hận từ trước tới giờ không phải bất công, mà là vì sao bản thân mình không phải người mang đến bất công.
Sự đặc biệt của Thẩm Hi Hi không chỉ nằm ở việc cô chọn cách sử dụng sức mạnh đó như thế nào, sẵn sàng vì cứu hai người thường mà sử dụng những đạo cụ game vô cùng quý giá với bất kỳ người chơi nào, mà còn ở chỗ sau khi đã lựa chọn con đường khó khăn nhất, cô vẫn sống sót đến bây giờ, đồng thời có được những người đi theo mình.
Rốt cuộc số lượng người chơi không ít, cũng không thiếu người có lòng tốt và tinh thần trọng nghĩa như Thẩm Hi Hi, nhưng hiện thực khác truyện cổ tích, trong truyện cổ tích chính nghĩa luôn chiến thắng tà ác, ánh sáng luôn tiêu diệt bóng tối, nhưng trong thực tế, tinh thần trọng nghĩa và đạo đức cao cả lại mang theo những rủi ro và nguy cơ cao hơn.
Những người đi theo con đường này, hoặc sẽ chết ngay từ đầu, hoặc là đau khổ từ bỏ sau khi đi một đoạn, việc Thẩm Hi Hi kiên trì đến được bây giờ đã chứng tỏ cô có một niềm tin rất kiên định, khả năng lãnh đạo cao và sức hấp dẫn cá nhân nổi bật.
Còn Trương Hằng, Trương Hằng lại là một trường hợp khác.
Theo cách phân chia trận doanh trong DND, hắn có lẽ gần với trận doanh thủ tự trung lập hơn, có một bộ tam quan ổn định, trưởng thành, làm theo tín điều và nguyên tắc của bản thân, không dễ dao động trước những lời dụ dỗ và cái nhìn bên ngoài.
Đôi khi hắn cũng sẽ chìa tay ra với những người đang trong hoàn cảnh khó khăn, nhưng hắn sẽ không giống Thẩm Hi Hi, vì cứu giúp người bình thường, thậm chí người xa lạ mà đặt bản thân vào chỗ nguy hiểm, trừ phi người đó cực kỳ quan trọng đối với hắn. Nói tóm lại, hắn không phải là người cùng đường với Thẩm Hi Hi, hay nói đúng hơn là hắn không phải người cùng đường với bất kỳ ai.
Nhưng điều này không ngăn cản hắn thưởng thức Thẩm Hi Hi, và không loại trừ việc sẽ giúp đỡ đối phương nếu cần, vì dù sao thì trên thế giới có thêm người như Thẩm Hi Hi cũng không phải chuyện xấu. Thực tế, nếu sau lưng Thẩm Hi Hi không có Hoàng Vũ và những người khác, hắn cũng không ngại nói cho đối phương thân phận người chơi của mình.
Sau khi trả lời Thẩm Hi Hi, Trương Hằng cất điện thoại, liếc nhìn viên hải tinh trên tay, còn chưa đến một khắc là hết giờ, thời điểm hắn hành động cũng sắp đến.
Trương Hằng cũng không định buông tha cho thứ kia, đêm nay đối phương rõ ràng là nhắm vào hắn, tuy bây giờ nó bị thương bỏ trốn, và để lộ điểm yếu dưới [Paris chi tiễn], nhưng với đặc tính của nó, nếu không nhân cơ hội này giải quyết dứt điểm, sau này muốn đối phó với nó vẫn sẽ rất phiền phức.
Hơn nữa địa chỉ trường của Trương Hằng đã bị lộ, hắn không muốn sau này lúc nào cũng sống trong lo sợ, lúc nào cũng nơm nớp lo lắng bức tường bên cạnh một khắc nào đó sẽ tan ra, thôn phệ hắn.
Trước khi lên đường Trương Hằng lại quay lại ký túc xá, chào tạm biệt Mã Nguy, sau đó lấy thêm chút đồ, rồi mới lại xuống lầu, đợi đến lúc hắn đi thang máy đến lầu một, kim giờ và kim phút cũng một lần nữa trùng nhau ở 0 giờ (0 độ).
Cửa thang máy mở ra, Trương Hằng đeo cung tên, khoác áo lông, đi dép bông vải, bước đến chỗ cô quản lý ký túc đang định đóng cửa, cô nàng vừa đưa chiếc khóa chữ U lên giữa không trung, khóe miệng còn đang ngáp dở.
Trương Hằng sớm đã quen với thế giới tĩnh lặng này, dù vẫn tò mò nhưng hôm nay hắn không có cảm giác mới mẻ mạnh mẽ như lần đầu, nói theo một nghĩa nào đó, giống như đang bước vào một quán tượng sáp siêu chân thực vậy, nhưng lần này hắn có việc cần hoàn thành hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận