Ta Một Ngày Có 48 Giờ

Chương 298: Còn xin chỉ giáo

Yamada sát khí đằng đằng xông vào Koyama đạo trường, nhìn thấy cò mồi, đầu tiên là hung hăng trừng kẻ sau một chút, "Hừ, đợi lát nữa sẽ cùng ngươi tính sổ." Cò mồi nghe vậy sắc mặt trắng bệch, tự biết đuối lý, cũng không dám đối mặt với Yamada, liều mạng trốn sau lưng Koyama Akane.
Yamada không nhìn người qua đường Giáp Trương Hằng đang đứng ở một bên, nói với Koyama Akane, "Tốt lắm, trận chiến tối hôm qua, ngươi thừa dịp ta say rượu đánh lén, lại còn nói năng lỗ mãng, vũ nhục võ sĩ Chōshū phiên, lần này chúng ta lại đến so tài." Yamada vẫn trước sau như một xảo quyệt, vượt lên trước mở miệng, quy chụp chuyện tối ngày hôm qua là do say rượu đánh lén, tìm cớ cho việc mình thất bại trước đó, bất quá hắn cũng không tính là nói bậy, nếu như tối hôm qua hắn không phải say đến mức đó, cũng không thể thua trước tay Koyama Akane chỉ có đao gỗ.
Có lẽ vì từ nhỏ lớn lên ở đạo trường, Koyama Akane đối với những chuyện tương tự cũng không xa lạ, trên mặt không có chút vẻ sợ hãi, nàng lười biếng cùng Yamada đánh thêm trận khẩu chiến, chỉ dùng tay ra hiệu mời, sau đó cả đám cùng vào đạo tràng chính. Những đứa trẻ vốn còn đang luyện tập đã sớm buông đao gỗ trong tay, nhao nhao ngó đầu qua bên này nhìn, bọn chúng hiển nhiên cũng cảm nhận được một bầu không khí khác lạ.
Koyama Akane từ trên giá đao lấy xuống hai thanh đao gỗ, một thanh mình sử dụng, còn một thanh thì ném cho Yamada. Nhưng kẻ sau lại không đưa tay đón, mặc cho thanh đao gỗ kia rơi xuống chân mình. "Không cần, ta mang theo đao tới." Yamada vừa nói vừa không chờ được rút thanh thái đao bên hông. Hắn vừa dứt lời, bọn trẻ trong tràng đều xôn xao cả lên, võ giả luận bàn là chuyện rất bình thường, dù lưu phái khác nhau, luôn có những điểm tương đồng có thể chứng thực với nhau, giống như nghiên cứu học vấn càng tranh luận càng rõ, võ giả ngoài rèn luyện hàng ngày cũng cần giao đấu với người khác để tích lũy kinh nghiệm. Bất quá thường thì tất cả mọi người đều dùng đao gỗ, điểm đến là dừng, đã có thể phân thắng bại, vừa có lợi lại không mất hòa khí. Còn nếu dùng binh khí thật thì lại nguy hiểm đến tính mạng, nhất là hai người trình độ không quá chênh lệch, có lẽ chỉ một chiêu vô ý, sẽ gây ra thảm họa.
Koyama Akane không nghĩ tới Yamada nói so tài lại là đao thật kiếm thật, nàng lắc đầu nói, "Ta Minh Tâm lưu chỉ luyện đến tiểu thành, so với tiên phụ kém quá xa, không có nắm chắc có thể dùng binh khí so tài mà không gây thương tổn." "Không sao, đao kiếm vô tình, sinh tử có số, chúng ta có thể lập lời thề, vô luận kết quả so tài thế nào, cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm đối phương, chuyện lúc trước cũng có thể bỏ qua." Yamada thản nhiên nói.
Kết quả lời hắn còn chưa dứt, hai người bên trong hàng trúc đã bật cười một tiếng, "Việc liên quan đến danh dự võ sĩ Chōshū phiên, chuyện này khi nào đến phiên ngươi làm chủ, ngươi nói xóa là xóa được sao?" Yamada bị nghẹn không nói được gì, lời của người trong hàng trúc tuy không dễ nghe, nhưng đó là sự thật, chuyện tối hôm qua đã lên đến mức vũ nhục võ sĩ Chōshū phiên, hoàn toàn không phải do hắn nói không sao là không sao, mặc dù Yamada không cho rằng Koyama Akane là đối thủ của hắn, tối qua hai người giao thủ hắn dù say nhưng cũng nắm rõ được lai lịch của đối phương bảy tám phần, theo ý Yamada thì chỉ cần chém Koyama Akane thì mọi chuyện sẽ xong xuôi, nhưng người trong hàng trúc rõ ràng muốn vạch trần hắn, hắn cũng không còn cách nào.
"Nếu như các hạ khăng khăng muốn dùng đao thật thì ta xin nhận thua vậy." Koyama Akane lại hoàn toàn không so đo những chuyện này, nói một cách dứt khoát. Lúc này Yamada thật sự sốt ruột, hôm nay hắn tới đây nói là so tài nhưng thực chất là muốn chém người, chỉ cần chém Koyama Akane thì mới bù lại được lỗi lầm tối hôm qua của hắn, nếu không hắn sẽ là tội nhân của Chōshū phiên, tuy bây giờ không giống như thời Chiến quốc khắc nghiệt, ngoại trừ đám người điên Shinsengumi kia ra thì cũng không ai động tí là mổ bụng, nhưng mất mặt như vậy thì hắn nghĩ sẽ không dễ dàng trà trộn trong phe phản Mạc nữa.
Ánh mắt Yamada chuyển động, cuối cùng rơi vào cái bàn thờ tổ sư gia của Koyama đạo trường không xa kia, rút đao trực tiếp lật tung chiếc bàn gỗ xuống đất. Sắc mặt Koyama Akane cuối cùng cũng thay đổi, lông mày dựng ngược lên, "Các hạ có phải là quá khinh người rồi không! Thật sự cho rằng Koyama đạo trường của ta không có ai sao?" Nàng vừa nói vừa bước tới chỗ duy nhất bày giá binh khí đao kiếm thật, lấy xuống thanh đao rèn phía trên cùng.
Yamada cảm thấy hài lòng với kết quả này, thấy Koyama Akane bị kích động rốt cục tiếp nhận trận tỷ thí, trong lòng hắn một tảng đá lớn cũng hạ xuống, cười lạnh nói, "Hôm nay ta đến lĩnh giáo Koyama Akirashin lưu của ngươi." Nhưng ngay sau đó một giọng nói vang lên, "Chờ một chút." Mọi người có mặt lần lượt nhìn về phía phát ra giọng nói, thấy người mở miệng chính là Trương Hằng trước giờ vẫn im lặng, cảm giác tồn tại rất yếu, tất cả đều có chút ngoài ý muốn, giống như Yamada thậm chí cũng không để ý tối qua Trương Hằng cũng ở đó, còn có chút kỳ quái cái gã lãng nhân ăn mặc này từ đâu xuất hiện.
Chỉ có Matsuo và Takahashi sau khi nhìn thấy Trương Hằng thì sắc mặt biến đổi, có vẻ như bị khơi dậy một chút ký ức không mấy tốt đẹp, còn người trong hàng trúc và một võ sĩ khác thì hứng thú đánh giá tên lãng nhân xa lạ này. Trương Hằng thật vất vả mới thuê được một căn nhà ưng ý, có chỗ đặt chân tại Kinh Đô, không muốn ngày thứ hai đã bị người chém chết, đến lúc đó không biết nhà lại thuộc về người nào, hắn đi đến trước mặt Koyama Akane, nhỏ giọng nói, "Ngươi không thấy hắn cố ý chọc giận ngươi sao, đừng mắc bẫy của hắn, ngươi không phải đối thủ của hắn."
Koyama Akane nghe vậy lại im lặng, nàng từ nhỏ lớn lên ở đạo trường, nhìn người luôn cực kỳ chuẩn, trải qua giao đấu tối hôm qua nàng biết thực lực của Yamada hơn hẳn mình, nhưng hành động vừa rồi của đối phương đã vượt qua ranh giới cuối cùng của nàng, đạo trường này không những là di sản phụ thân để lại cho nàng, mà còn mang theo tất cả hồi ức tuổi thơ của nàng. Nàng tận mắt thấy phụ thân từng bước một biến đạo trường không có tên tuổi này thành có chút tiếng tăm ở Kinh Đô, mỗi ngày đều có người đến bái phỏng, đó có lẽ là thời kỳ hưng thịnh nhất của Koyama đạo trường, nhưng sau khi phụ thân qua đời đột ngột, đạo trường bắt đầu đi xuống, một lượng lớn thầy trò rời đi...
Koyama Akane không phải không biết với thực lực của mình căn bản không thể chống đỡ nổi một đạo trường, nhưng nàng lại không thể hạ quyết tâm đóng cửa đạo trường, thời gian trước mở lớp miễn phí lại còn bao cơm trưa mới nhận được một vài đứa trẻ nghèo khó, nhưng làm như vậy chi tiêu của đạo trường cũng lớn lên, cho nên mới cắt một gian tiểu viện cho thuê, giải quyết phần nào khó khăn về tài chính ngày càng căng thẳng. Bây giờ vừa mới có một chút dấu hiệu khởi sắc, Koyama Akane không muốn vì một nhát đao của Yamada mà quay lại điểm xuất phát, nàng có thể từ bỏ những thứ khác, nhưng duy chỉ có, duy chỉ có đạo trường phụ thân để lại, nàng muốn bảo vệ cho tốt.
Mà bây giờ có lẽ là thời điểm suy yếu nhất của Koyama đạo trường, đám học sinh trước mắt đều chỉ là trẻ con, chúng mới nhập môn mấy tháng, không có chút kinh nghiệm thực chiến nào, đối mặt với nguy cơ trước mắt chỉ có nàng có thể đứng ra, và nàng cũng nhất định phải đứng ra. Koyama Akane khẽ gật đầu với Trương Hằng, "Cảm ơn, ta biết mình phải làm gì." Trương Hằng còn muốn nói gì đó, nhưng Koyama Akane đã ngẩng đầu nhìn về phía Yamada đối diện, "Ta đã chuẩn bị xong, xin các hạ chỉ giáo."
Bạn cần đăng nhập để bình luận