Ta Một Ngày Có 48 Giờ

Chương 134: Không thất vọng

Shakespeare ăn trái cây rất cầu kỳ. Không chỉ dùng mâm đựng trái cây bằng vàng, mà bên cạnh hắn còn có một thị nữ chuyên hầu hạ, đút nho vào miệng hắn, rồi dùng hai tay hứng lấy hột mà hắn phun ra.
Trương Hằng lúc đầu còn tưởng đó là thị nữ được trang viên sắp xếp cho Shakespeare, cho đến khi nữ tác giả viết truyện kỳ ảo bán chạy chào hỏi người thị nữ kia, Trương Hằng mới biết thì ra cô ấy cũng là một tác giả được mời đến trang viên.
Shakespeare nghe nữ tác giả viết truyện kỳ ảo bán chạy dùng giọng điệu cung kính giới thiệu Trương Hằng, nhưng không có phản ứng gì. Một lúc sau, lông mày chợt nhíu lại, phun viên nho vừa được đút vào miệng ra, "Chua quá."
Nữ tác giả đang hầu hạ bên cạnh thấy vậy thì mặt mày lộ vẻ sợ hãi, "Tôi sẽ bảo phòng bếp lấy thêm hai chùm nho khác."
"Không cần, cứ vậy đi, ta ăn cũng gần xong rồi." Shakespeare vừa nói vừa dùng khăn ăn tao nhã lau miệng, lúc này mới quay đầu nhìn Trương Hằng.
"Ngươi muốn học viết lách với ta?"
"Trước đây từng nghĩ, nhưng giờ thì không." Trương Hằng nói.
Shakespeare có chút kinh ngạc, dường như không ngờ trên đời này lại có người từ chối sự chỉ dạy của mình.
Lời của Trương Hằng vừa thốt ra, hai nữ tác giả bên cạnh đều biến sắc.
"Ngươi biết ta là ai đúng không," vì cẩn thận, Shakespeare vẫn muốn xác nhận một lần, "Trong thời đại của ngươi, tác giả nổi tiếng nhất là ai?"
"William Shakespeare." Trương Hằng không hề phủ nhận.
Nghe câu này, mặt mày Shakespeare giãn ra một chút, "Vậy các tác phẩm của ta, «Venice thương nhân», «Vua Lear», «Macbeth», à, tất nhiên là còn có «Romeo và Juliet», chúng vẫn còn được lưu hành chứ?"
"Theo như ta biết thì là vậy." Trương Hằng đáp.
"Thú vị đấy, vậy thì vấn đề nằm ở đây," Shakespeare nhìn Trương Hằng, "Ta nghe giáo sư McGonagall giới thiệu, nàng nói ngươi muốn viết một cuốn tiểu thuyết ăn khách, vậy trên thế giới này còn có ai thích hợp làm thầy của ngươi hơn ta sao?"
Không đợi Trương Hằng trả lời, Shakespeare tiếp tục nói, "Chớ đừng nói chi, ta còn là một trong mười hai giám khảo, người thắng trong mỗi buổi họp mặt kể chuyện hằng tháng đều do ta cùng mười một người còn lại chọn ra, ngươi nên biết, những người có thể đến được trang viên này, có thể thiếu bất cứ thứ gì, nhưng duy nhất không thiếu tài năng, nói cách khác…"
Shakespeare ngừng lại một chút, "Cuộc cạnh tranh của buổi họp mặt kể chuyện sẽ vô cùng khốc liệt, dù có mười hai giám khảo, nhưng người cuối cùng thắng bại có khi chỉ là chênh lệch một chút xíu lẻ tẻ thôi, ngươi còn trẻ, chắc là không muốn giống như mấy lão quỷ kia cứ mãi chờ ở chỗ này đâu."
Trương Hằng có thể nghe ra ý uy hiếp trong lời nói của người đàn ông đối diện.
Nhưng vẻ mặt của hắn không hề thay đổi, chỉ hơi cung kính cúi người, "Xin cáo từ."
Nói xong câu đó, Trương Hằng không cần biết Shakespeare có phản ứng gì, liền trực tiếp quay người rời đi.
Trên thực tế, cái cúi người cuối cùng của hắn không phải là kính nể Shakespeare đang ngồi trước mặt, mà là sự tôn trọng dành cho nhà văn tài ba đã để lại những áng văn bất hủ trong lịch sử văn học.
Nữ tác giả viết truyện kỳ ảo bán chạy đi cùng với hắn thấy vậy thì lo lắng đến mức suýt nữa giậm chân, cô một mặt xin lỗi Shakespeare, một mặt tăng nhanh bước chân, muốn đuổi kịp Trương Hằng.
Dù sắc mặt Trương Hằng trông rất bình tĩnh, nhưng nữ tác giả viết truyện kỳ ảo bán chạy không hề tin rằng nội tâm của Trương Hằng cũng bình tĩnh như vậy.
Cô chạy chậm theo kịp Trương Hằng, sau đó hạ giọng nói, "Tôi biết người thật có thể khiến anh có chút… ờ, thất vọng, nhưng cũng không phải bảo anh sống cùng với ông ấy, anh không thể giả vờ lấy lòng ông ấy vài câu, sau đó đổi lấy sự chỉ dạy của ông ấy sao, may mắn, vẫn có thể đi theo bên cạnh ông ấy một đoạn thời gian, kiến thức có thể học hỏi được càng nhiều, coi như là để viết cho xong tác phẩm mới của anh, bỏ chút học phí thôi mà."
"Ta không hề thất vọng." Trương Hằng hơi chậm bước chân, hắn đối với nữ tác giả viết truyện kỳ ảo bán chạy không có ác cảm, biết đối phương có lòng tốt giới thiệu hắn với Shakespeare, rốt cuộc tên tuổi của người này quá lớn, hậu thế gần như không ai không biết không ai không hay, hơn nữa lại còn là một trong mười hai người giám khảo, có thể kết giao với nhân vật lớn như vậy chỉ có lợi không có hại.
Nhưng Trương Hằng hoàn toàn không có hứng thú với chuyện hầu hạ người khác.
Nói trắng ra là, trang viên này rộng lớn như vậy, vốn dĩ không thiếu các tác giả tài năng, Shakespeare dù có giỏi cũng không phải là không thể thay thế, hơn nữa Trương Hằng cảm thấy lời Hemingway nói trước đó rất đúng, không cần thiết phải để bị tên tuổi của những người kia ở đây dọa sợ, vì theo đuổi thần tượng mà từ bỏ con đường của chính mình.
Trên thực tế, không chỉ là con đường của mình, cả tôn nghiêm và nhân cách cũng vậy, để hắn giống như nữ tác giả bên cạnh Shakespeare, vây quanh Shakespeare mà xoay, luôn chú ý nhất cử nhất động của Shakespeare, dâng hiến toàn bộ thân tâm vô điều kiện, cam nguyện trở thành một hành tinh bên cạnh ngôi sao, Trương Hằng tự nhận mình không làm được, hơn nữa cũng để học hỏi, có những học phí hắn nguyện ý bỏ, có những học phí hắn lại không muốn.
Bất quá, hắn cũng đúng như lời hắn nói, không hề cảm thấy thất vọng.
Viết ra tác phẩm hay và làm người tốt vốn dĩ là hai chuyện khác nhau, chuyện này Trương Hằng đã rõ ngay từ đầu rồi, huống hồ giữa hai người còn cách nhau mấy trăm năm, Shakespeare dù là người như thế nào cũng sẽ không làm hắn cảm thấy kỳ quái.
Về phần chuyện đối phương uy hiếp, Trương Hằng càng không để tâm.
Trên người hắn còn có một thẻ miễn trừng phạt nếu thất bại nhiệm vụ, coi như không hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến thì cũng không có tổn thất gì, hắn đến phó bản này chỉ có một mục tiêu, đó là viết cho xong quyển sách mà hắn muốn viết, còn những chuyện khác, đều không quan trọng.
Nữ tác giả viết truyện kỳ ảo bán chạy thấy Trương Hằng hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, lúc này mới yên tâm, nhưng vẫn không khỏi tiếc hận cho Trương Hằng.
Ngược lại, Hemingway, người đang cầm theo bình rượu giữa ban ngày, liếc mắt nhìn thấy cảnh tượng xảy ra ở đằng xa, liền giơ ngón cái với Trương Hằng. Gã Mỹ cơ bắp này ngày càng cảm thấy Trương Hằng hợp tính mình, thế là sau khi Trương Hằng và nữ tác giả viết truyện kỳ ảo bán chạy tách ra, hắn liền dẫn theo một người đàn ông có khuôn mặt vuông vức kiểu hình thái dương đi đến trước mặt Trương Hằng.
Trương Hằng vốn nghĩ Hemingway định giới thiệu Fitzgerald cho hắn làm quen, nhưng không ngờ Hemingway lại nói với người bạn đồng hành, "Nhà hóa học, ngươi xem thử, có chắc chắn hắn không phải là người máy sinh học mô phỏng trong quyển sách của ngươi không?"
"Gã quyền Anh, ta cảm thấy bệnh thần kinh của anh cần tìm người xem thật kỹ mới được." Người đàn ông đeo kính đen trả lời, đồng thời đưa tay về phía Trương Hằng, lễ độ tao nhã nói, "Trương Hằng đúng không, trước đó ở buổi họp mặt kể chuyện ta đã gặp qua ngươi, ngươi có thể gọi ta là Người đàn ông hai trăm tuổi."
Trương Hằng nghe thấy cái tên này, sao lại không biết đối phương là ai, có vẻ hơi ngoài ý muốn, "Trước đây ở buổi họp mặt chủ đề mở rộng tầm mắt, ngài không lên kể chuyện à?"
"Tôi đoán gã ta sợ hãi phúc cách đó." Hemingway ở một bên độc miệng nói với giọng hả hê.
"Im đi, ta là vì muốn ở lại đây thêm một thời gian nữa, tìm hiểu thật kỹ trình độ khoa học kỹ thuật của hậu thế." Người đàn ông hai trăm tuổi chế giễu lại.
"Vậy ngươi thật gặp may rồi đó, tên nhóc này sinh sau ngươi mấy chục năm, hai người các ngươi có lẽ có thể trao đổi nhiều đấy." Hemingway tiện thể giúp Trương Hằng một tay.
"Không cần anh nói, ta cũng biết." Người đàn ông hai trăm tuổi báo ra số phòng của mình, đồng thời gửi lời mời đến Trương Hằng, "Khi nào có thời gian, hãy đến phòng của ta, chúng ta có thể nói chuyện cho thật thoải mái."
Trương Hằng đương nhiên sẽ không từ chối, hắn không ngờ đi một người Jul·es Verne lại có thể thu hoạch được một người Asimov.
Bạn cần đăng nhập để bình luận