Ta Một Ngày Có 48 Giờ

Chương 160: Thay ta hướng mười bảy tuổi mình vấn an

Chương 160: Thay ta gửi lời chào đến tuổi mười bảy của chính mình
Mười một tháng đối với một vòng trò chơi mà nói đã rất dài, nhưng đối với cuộc đời con người thì lại rất ngắn.
Trong căn hộ nhỏ chưa đến sáu mươi mét vuông kia, Trương Hằng trải qua bốn mùa, đã gần như quen thuộc mọi ngóc ngách, biết vị trí từng món đồ trong nhà, biết sữa bò và trứng gà để ở ngăn nào trong tủ lạnh, biết món ăn cho mèo mà Tiểu Ngạc Ngư thích nhất là loại nào, biết chiếc TV cũ trước bộ sofa hễ cứ đến đoạn cao trào của trận bóng đá thì sẽ tự động tắt...
Trương Hằng từng đề nghị mua một cái mới để thay, hắn ở chỗ hồ ly đã kiếm được không ít tiền, mà số tiền này lại không thể mang ra khỏi phó bản song song, làm một kẻ không có thân phận, tiền hắn có thể tiêu cũng không nhiều, nhưng đề nghị này đã bị cậu bé từ chối không chút do dự, lý do là các TV mới đều có máy vi tính siêu nhỏ bên trong, có thể kết nối mạng.
Điều này đồng nghĩa với việc chúng sẽ bị kết nối với ctos.
Nói đến đây cũng là điều Trương Hằng cảm thấy kỳ lạ nhất trong phó bản này, rõ ràng tiến vào là tương lai, nhưng ngoại trừ khi học kỹ năng thì trong sinh hoạt hằng ngày hắn rất ít khi tiếp xúc với các sản phẩm điện tử, cậu bé khi dạy thực chiến cũng đều chọn những địa điểm xa nhà.
Bởi vậy hoạt động giải trí thường ngày của hai người ngoài việc cùng nhau xem tivi, phim cũ và chơi Tetris thì chỉ còn những cuộc trò chuyện bất tận, cậu bé đặc biệt thích những lúc trời mưa, cứ mỗi khi trời âm u thì cô sẽ pha đồ uống, thỉnh thoảng có thời gian rảnh thì cô sẽ nướng bánh quy trước, sau đó thì ngồi nghe tiếng mưa tí tách rơi ngoài cửa sổ, vừa ăn bánh quy.
Trương Hằng không biết trước khi hắn đến, cậu bé đã ngồi ở cùng một vị trí, với cùng một tư thế, một mình ăn hết bao nhiêu phần bánh quy.
Cũng như rất ít người biết, trong tòa thành này vẫn còn một nhóm người chiến đấu vì chính nghĩa trong lòng.
Số thành viên trong 01 ngày càng ít, có người vì không chịu nổi áp lực quá lớn, hoặc là bị sự chống đối dai dẳng làm mất hết nhiệt huyết trong lồng ngực, cuối cùng chọn cách lặng lẽ rời đi, dù sao thì cuộc sống của con người ngoài theo đuổi chính nghĩa và công lý còn có rất nhiều thứ khác cần phải lo lắng.
Cha mẹ, bạn đời, con cháu, bạn bè... Mỗi một thứ đều cần phải dồn đủ tinh lực, khi lý tưởng trôi qua thì mọi người đều phải đối diện với thực tế, khi những người xung quanh bọn họ đều đã dần quen với sự tồn tại của ctos, thậm chí không thể rời khỏi ctos, thì khi đó, phần thắng của Hắc Tổ đã định, cũng không phải ai cũng giống như cậu bé vẫn cố chấp trong việc phân định đúng sai.
Lão nhân rời đi, cộng thêm việc thiếu hụt những người mới, sự tiêu vong của 01 bây giờ chỉ là vấn đề thời gian.
Có lẽ đợi khi Leah, cậu bé và một nửa các nhân vật thuộc nhóm nguyên lão này già đi thì sẽ không ai còn nhớ bọn họ đã từng chiến đấu.
Trong thời gian này Trương Hằng cũng tham gia vào mấy lần hành động của 01 với vai trò ngoại viện, nhưng ngay cả với năng lực của hắn, những việc có thể làm cũng không nhiều, trải qua mấy chục năm điên cuồng bành trướng, Hắc Tổ đã hoàn toàn phình to ra thành một con quái vật khổng lồ, bên trong hình thành những mối quan hệ lợi ích rối rắm, ngay cả người tạo ra ctos cũng đã mất quyền khống chế nó, nó không còn là thứ mà một người hay một vài người có thể nắm giữ, và cũng không ai có thể ra lệnh dừng lại.
Tuy nhiên, kỹ năng của Trương Hằng trong việc thu thập thông tin, xâm nhập và phòng thủ internet, cải tạo và phản truy tìm thiết bị điện tử đều tăng lên ở các mức độ khác nhau, cuối cùng dung hợp lại thành một kỹ năng v2 cracker.
Đây cũng là thu hoạch lớn nhất của hắn trong phó bản song song lần này.
Thấy còn một tháng nữa là phó bản song song này kết thúc, cũng sắp đến lúc phải chia tay.
"Ngươi muốn đi sao?" Cậu bé dựa vào bệ bếp, tay cầm một cốc cà phê, hỏi.
"Đúng vậy, cảm ơn cô đã cưu mang ta lâu như vậy, còn dạy cho ta nhiều thứ, ta cũng sắp phải trở về vũ trụ song song của mình rồi." Trương Hằng nói, hắn đã mua một chiếc túi du lịch ở cửa hàng bách hóa, thu hết những đồ dùng cần thiết cho chuyến đi sắp tới vào đó.
"Còn bao lâu?"
"Không đến một tháng nữa, nhưng mà trước khi đi ta còn có chút chuyện khác muốn làm." Trương Hằng nói, hắn định dùng thời gian còn lại đến Grenoble một chuyến, đi khảo sát trước các địa điểm trượt tuyết, hoàn thiện kế hoạch đưa Leah đi, mặt khác cũng định thử xem có thể trà trộn vào nội bộ Hắc Tổ hay không để có được nhiều tin tức tình báo hơn.
Đương nhiên, cân nhắc đến sự nguy hiểm của việc sau, hắn cũng sẽ đặt hành động này vào cuối cùng.
"Ngươi đã nói khi ngươi đến Edward còn sống, Hắc Tổ còn chưa g·iết c·hết ông ta, mặc dù bây giờ ta vẫn không tin vào mấy chuyện ma quỷ vũ trụ song song của ngươi, nhưng giả thiết... ta chỉ nói là giả thiết thôi nhé, nếu sau khi ngươi trở về cùng 01 của 13 năm trước ngăn cản ctos, vậy thì thế giới của ta sẽ phát sinh cái gì?"
"Ta không biết," Trương Hằng nói, "Trước kia ta đều trở về quá khứ, chưa từng đi tới tương lai, đây là lần đầu tiên ta gặp phải tình huống như vậy, nhưng..." Trương Hằng dừng một chút, "Nhưng ta đoán, cho dù ta thành công hay không, e rằng chúng ta cũng không thể gặp lại."
Phó bản song song lần này là dựa theo sự suy diễn tương lai không có sự hoạt động của người chơi mà hình thành, nói cách khác cho dù sau khi vòng trò chơi này kết thúc, Trương Hằng có sử dụng quyền hạn vượt quá mức của vòng chơi, e rằng cũng không thể gặp lại cậu bé này.
Vì vậy Trương Hằng cũng không biết rốt cuộc mười một tháng vừa qua là gì, có phải là một ảo giác không? Nhưng rõ ràng hắn vẫn nhớ rõ mỗi một ngày, nhớ kỹ mỗi chi tiết nhỏ, cô bé 29 tuổi đang đứng trước mặt hắn chân thực như vậy, mỗi lần cô nhíu mày, những thói quen nhỏ đó, đều đang nói cho hắn biết quãng thời gian đã trải qua là thật.
"Ta hiểu rồi." Cậu bé nhấp một ngụm cà phê, vẻ mặt không thay đổi, "Thu xếp xong thì ngủ sớm một chút đi, ngày mai ngươi phải lên đường rồi."
"Ừm."
Phản ứng của cậu bé bình tĩnh hơn so với Trương Hằng tưởng tượng, cô còn sớm tính toán cả tiền ăn sáng cho ngày mai, và thanh toán xong tiền thuê nhà điện nước với Trương Hằng.
Trên TV phát thông báo rằng tối nay sau chín giờ thành phố sẽ có mưa lớn, nhắc nhở người dân giữ gìn cửa sổ, để không làm phiền Trương Hằng nghỉ ngơi, cậu bé không giống như mọi ngày ngồi dưới cửa sổ nghe tiếng mưa rơi nữa.
Sau khi hai người nói chúc ngủ ngon thì cậu bé trở về phòng ngủ.
Phòng khách chìm vào bóng tối, Trương Hằng lấy một nửa số tiền mình kiếm được trong thời gian qua, đặt ở dưới nệm của Tiểu Ngạc Ngư, sau đó cũng bò lên ghế sofa nhắm mắt lại.
Hắn đang ngủ dở thì mơ hồ cảm thấy trên lưng có thêm thứ gì đó, Trương Hằng nghĩ rằng Tiểu Ngạc Ngư lại leo lên, nhưng khi hắn mở mắt thì thấy gương mặt của cậu bé.
Không biết từ lúc nào cô đã cởi bỏ áo ngủ trên người, đang ngồi lên người hắn, đưa tay bịt miệng hắn.
"Suỵt, thay ta gửi lời chào đến tuổi mười bảy của chính mình." Cậu bé nói, đồng thời cúi người xuống.
Ngoài cửa sổ, mưa lớn kéo đến đúng hẹn, gió giật mạnh làm lá cây xào xạc, bóng cây lay động trước cửa sổ, bảng hiệu của một cửa hàng giá rẻ ở góc phố cũng bị thổi bay lên trời, tia chớp xanh lam xé toạc màn đêm, cả thế giới tựa như sắp bị trận lũ lụt nhấn chìm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận