Ta Một Ngày Có 48 Giờ

Chương 580: Mất ngủ

Chương 580: Mất ngủ
Trương Hằng theo sau lưng Tùng Giai đi vào phòng của bác sĩ Baker.
Còn bác sĩ Baker thì nhanh chóng đưa đầu đánh giá một vòng bên ngoài phòng rồi mới đóng cửa phòng lại.
Giống như Tùng Giai nói, lầu một hoàn toàn là cách bố trí phòng khám bệnh, có một chỗ tiếp khách nho nhỏ, một chiếc ghế sô pha cũ, TV, bên cạnh dùng rèm ngăn cách, đằng sau rèm hẳn là phòng trị liệu.
Cách bố trí này đặt ở nơi khác chắc chắn không hợp lý, bởi vì gặp mặt bác sĩ tâm lý là một việc cực kỳ riêng tư, nhất là trong lúc đang tiếp thụ trị liệu, người bệnh có thể cần thổ lộ những tư ẩn sâu kín trong lòng, cho nên càng cần một không gian không bị quấy rầy để có cảm giác an toàn, không thể chỉ cách chỗ tiếp khách bằng một tấm rèm.
Nhưng ở đây, vì số lượng người bệnh trên đảo vốn rất thưa thớt, cơ bản sau khi hẹn cẩn thận ngày giờ, bác sĩ Baker sẽ không để người khác vào nữa, cho nên cũng không ảnh hưởng gì mấy.
"Đã lâu không gặp, bác sĩ Baker, sắc mặt của ngươi có vẻ không tốt lắm, có phải bị bệnh không?" Tùng Giai vừa vào nhà đã hỏi.
"Ta không sao." Bác sĩ Baker vội đáp, hắn cũng không kéo rèm ra để Trương Hằng vào phòng trị liệu, mà trực tiếp xoay người đi đến trước một tủ treo quần áo, mở cửa gỗ ra, bên trong bày đủ loại bình lọ, hiển nhiên bình thường bị hắn xem như tủ đựng thuốc để dùng.
Bác sĩ Baker tìm kiếm một hồi bên trên, tìm ra một lọ thuốc màu trắng, mắt Trương Hằng rất tinh, thấy trên thân bình in chữ Peek long, đây là một loại thuốc ngủ, cũng là loại tương đối phổ biến trên thị trường hiện tại, so với hai loại trước kia thì độ an toàn càng tốt hơn, tính chịu thuốc và tính ỷ lại cũng thấp hơn.
Bác sĩ Baker có vẻ không có ý định giúp Trương Hằng chẩn trị, muốn tùy tiện lấy chút thuốc ngủ rồi đuổi người sau đi, nhưng khi hắn mở lọ thuốc màu trắng kia ra, lại không nhịn được nhỏ giọng mắng một câu, sau đó lại đóng nắp lọ lại, để trở về trên kệ.
Động tác của hắn rất nhanh, nhưng vẫn không thể thoát khỏi mắt Trương Hằng, anh mở miệng nói, "Bác sĩ, gần đây ông cũng bị mất ngủ sao?"
"Ừ, khoảng thời gian này áp lực công việc của ta hơi lớn, cho nên trước khi ngủ cũng uống thuốc." Bác sĩ Baker thuận miệng nói, nhưng ngay cả Tùng Giai đứng bên cạnh cũng nghe ra được hắn đang bịa chuyện, mọi người trên đảo đều biết chuyện phòng khám bệnh của bác sĩ Baker ế ẩm không phải một hai ngày, từ trước đến nay nhiều nhất cũng chỉ có thể xem là công việc đìu hiu, mà chuyện ở trường học thì cũng rất ít, làm gì có áp lực công việc nào.
Nhưng Tùng Giai cũng không vạch trần, thấy bác sĩ Baker lại đi đến trước tủ lạnh, lấy ra nửa hộp kẹo mềm, nhét vào tay Trương Hằng, "Cởi hắc làm, chắc có thể cải thiện được tình trạng giấc ngủ của anh, một trăm Crans, về ăn một thời gian, không được thì lại đến tìm tôi."
Trương Hằng nhìn hộp cởi hắc làm sắp hết hạn trong tay, cũng không vội trả tiền, hờ hững nói, "Tôi cầm đi rồi ông làm sao?"
"Không cần lo cho tôi, tôi sẽ lại nhập hàng." Baker phẩy phẩy tay, sau đó đứng tại chỗ trừng mắt hai người, bộ dạng như thể các người có thể đi rồi ấy.
Việc này làm cho Tùng Giai, người trên đường đi luôn nhấn mạnh người trên đảo rất nhiệt tình hiếu khách, trên mặt lộ rõ vẻ xấu hổ, nhất là trước đó nàng còn thề son sắt với Trương Hằng nói có lẽ có thể ăn cơm tối ở nhà bác sĩ Baker, kết quả người sau lại giống như đuổi ruồi đuổi bọn họ đi, Tùng Giai thậm chí còn nghi ngờ có phải bác sĩ Baker đã đoán được ý đồ thực sự của bọn họ hay không.
Trương Hằng lại không hề nhúc nhích, chỉ tùy tay đặt hộp cởi hắc làm kia ở trên ghế sô pha, sau đó lại mở miệng nói, "Lần này đến đây, ngoài việc tìm ông giúp chữa bệnh, thật ra tôi còn có chút việc khác."
"Các người là người của bọn chúng? !"
Rõ ràng chỉ là một câu rất đơn giản, nhưng không hiểu vì sao thần sắc của bác sĩ Baker lại biến đổi lớn, lùi về sau nửa bước, khuôn mặt vốn đã không có chút máu nào lại càng trở nên tái nhợt.
Ánh mắt Trương Hằng khẽ nhúc nhích, anh vốn định thuận theo lời bác sĩ Baker mà tiếp tục, nhưng không ngờ Tùng Giai đứng bên cạnh lúc này lại ngơ ngác hỏi một câu, "Cái gì là người của bọn chúng?"
"Không phải sao?" Vẻ kinh ngạc trong mắt bác sĩ Baker có chút giảm đi, nhưng vẫn giữ bộ dạng đề phòng, đồng thời thúc giục, "Cầm thuốc rồi mau đi đi, chúng ta không có gì để nói chuyện."
Tùng Giai nghe vậy cũng không có cách nào khác, chỉ có thể lại nhìn về phía Trương Hằng.
Nhưng ngoài dự đoán của nàng, Trương Hằng lại thật sự không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào bác sĩ Baker, cứ như vậy quay người đi về phía cửa chính.
Và ngay khi chân anh vừa định bước ra khỏi cửa phòng, phía sau lại truyền đến giọng của bác sĩ Baker, "Chờ một chút, hình như anh có thứ gì rơi lại."
Vừa nói ông vừa cầm hộp cởi hắc làm từ trên ghế sô pha ném cho Trương Hằng.
Người sau bắt lấy, từ trong ví tiền rút ra một trăm Crans, để lên trên kệ giày.
Tùng Giai mơ mơ hồ hồ đi theo Trương Hằng quay về xe việt dã, dường như vẫn còn thắc mắc vì sao bác sĩ Baker lại thành ra bộ dạng này, một lát sau lấy lại tinh thần mới hỏi Trương Hằng, "Tiếp theo chúng ta muốn đi đâu, tìm xem người thứ hai trong ảnh sao?"
"Trước đừng vội, dù sao cũng sắp đến giờ ăn tối rồi, nên đi ăn cơm trước đã, rồi sau đó chúng ta đến khách sạn, làm thủ tục nhận phòng." Trương Hằng lại thay đổi thái độ trước đó, không còn nóng ruột.
"Hả, không điều tra tiếp sao?" Tùng Giai hơi nghi hoặc nói.
Trên đường đến đây nàng vốn còn đang lo lắng Trương Hằng sẽ vì điều tra mà làm ra chuyện gì không hay với bác sĩ Baker, mà bây giờ gặp bác sĩ Baker rồi thì ngược lại nàng còn trở nên sốt ruột hơn cả Trương Hằng muốn biết trên người ông ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng sau đó nàng lại nghe Trương Hằng nói, "Không cần, cảm ơn cô đã giúp đỡ, hôm nay cứ dừng ở đây đi, ngày mai chúng ta tiếp tục."
Sau đó Trương Hằng vừa chỉ vào quán rượu bên kia đường, "Ở đó có đồ ăn sao?"
"Ừm, ở đó có bia, bánh mì, tôm cá vừa mới đánh bắt được, còn có cả thịt hải cẩu nữa," Tùng Giai nói, "nhưng nếu anh muốn ăn rau quả thì vẫn phải đến nhà hàng, rau quả trên đảo cơ bản đều là chở từ Đan Mạch đến, cho nên giá cả cũng..."
"Không sao, ăn ở chỗ này đi, nhập gia tùy tục, cũng đỡ phải chạy lung tung." Trương Hằng nói.
"Được."
Tùng Giai tuy có cả bụng lời muốn hỏi, nhưng nghe Trương Hằng nói vậy vẫn là nổ máy xe trước, chuyển nó đến trước quán rượu, khi rời đi Tùng Giai dường như thấy bác sĩ Baker lại đứng bên cửa sổ, yên lặng nhìn theo họ.
Và khi đang ăn cơm tối, Tùng Giai mấy lần muốn mở miệng, muốn tiếp tục nhắc lại những vấn đề lúc trước, nhưng đều bị Trương Hằng chuyển chủ đề đi, cuối cùng hai người cứ như vậy dùng bữa tối xong trong bầu không khí hơi trầm muộn.
"Anh đã quen chưa?" Sau khi ăn xong Tùng Giai hỏi.
"Cái gì?" Trương Hằng nhướng mày.
"Món ăn ở đây, cực kỳ không giống với ở nước anh đúng không." Tùng Giai nói, "Thật ra trên đảo ngược lại có một nhà hàng Hồng Kông, cơm chiên ở đó ăn rất ngon, nếu anh không quen thì chúng ta có thể đến đó."
"À, cảm ơn, tôi ăn no rồi, tính tiền rồi về đi." Trương Hằng đặt dao nĩa trong tay xuống, lau miệng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận