Ta Một Ngày Có 48 Giờ

Chương 297: Xin hỏi, Kinh Đô 1 mang theo nào nổi danh đạo trường?

Chương 297: Xin hỏi, Kinh Đô có những đạo trường nổi danh nào?
Ngày đầu tiên công việc không có gì khó khăn, giống như lời Gabriel nói chỉ là đi ăn chơi, hai người ở Kinh Đô lượn một vòng, cơ bản là chỗ nào náo nhiệt thì ghé vào, thậm chí chưa tới tối, thương nhân người Pháp đã nói với Trương Hằng có thể về. Trương Hằng có thể cảm nhận được trên đường đi đều có những kẻ lén lút theo sau bọn họ.
Bất quá hắn chỉ nhận tiền phiên dịch, không bao gồm phần hộ vệ, trừ phi những cái đuôi nhỏ phía sau kia đột nhiên ra tay với thương nhân người Pháp khiến Trương Hằng không nhận được tiền lương phía sau, còn nếu chỉ theo đuôi như bây giờ thì Trương Hằng cũng chẳng thèm để ý đến dự định của chúng. Huống chi Gabriel nhìn thì có vẻ hớn hở vui vẻ, nhưng chắc gì không biết mình bị theo dõi, nếu không thì cả ngày nay hắn không lo chuyện gì mà cứ la cà khắp nơi làm gì.
Trương Hằng không có hứng thú gì với cả hai nhóm người này, mỗi người đều có mục đích riêng cần đạt được. Gabriel nói gì thì hắn làm nấy, còn lại thì hắn không hỏi, cũng không quản, đợi đến khi công việc kết thúc, hắn sẽ trở về cái tiểu viện mình vừa thuê, múc nước giếng lên uống ừng ực.
Nước giếng mát lạnh là đồ uống giải khát tuyệt vời nhất trong thời đại này. Trương Hằng dùng tay áo lau miệng, từ đạo trường Koyama bên cạnh văng vẳng truyền đến tiếng hô hét và tiếng đao gỗ va chạm nhau.
Trương Hằng nhớ đến lời mời của Koyama Akane tối qua, mà hắn cũng có một số việc muốn hỏi đối phương, nhân lúc hôm nay còn tương đối sớm, hắn liền đặt gáo gỗ trong tay xuống, đi đến nhà bên.
Ngoài cửa chính đạo trường treo một tấm biển, trên đó viết năm chữ lớn Koyama Akirashin lưu. Trương Hằng tìm kiếm trong trí nhớ một chút, không có ấn tượng gì về lưu phái này, nhưng chuyện này cũng rất bình thường, Mạc Mạt là thời kỳ huy hoàng cuối cùng của đao đạo Nhật Bản, chỉ tính những lưu phái có ghi chép cũng đã hơn hai trăm cái, mà những cái không có ghi chép thì còn nhiều hơn nữa.
Bất quá phần lớn sau này đều thất truyền, chỉ có mấy lưu phái nổi danh nhất là được lưu truyền lại. Đến thời đại bình thành phế vật cùng lệnh cùng mãnh nam, người còn học đao pháp lại càng ít, các lưu phái cũng càng chú trọng tu thân dưỡng tính, đao pháp không còn là kỹ thuật giết người.
Koyama Minh Tâm lưu hẳn cũng giống như những tiểu lưu phái kia, cuối cùng sẽ bị chôn vùi trong dòng chảy lịch sử. Trương Hằng không nghĩ nhiều, trực tiếp đi vào trong đạo trường.
Đập vào mắt đầu tiên là một giàn nho xanh mướt, phía trên bò đầy dây leo, nhưng bây giờ vẫn chưa đến mùa nho chín, chỉ có lá xanh và vài nụ hoa thưa thớt. Bên cạnh giàn nho là một cây phong, thân cây cỡ một người ôm, dưới gốc cây có hàng rào vây lại, nuôi ba con gà mái, bên cạnh chuồng gà còn có một mảnh vườn nhỏ trồng chút rau xanh, trông rất tươi tốt.
Sắc mặt Trương Hằng hơi cổ quái, nơi này trông không giống đạo trường chút nào, ngược lại giống một tiểu viện nông gia hơn, cũng may sau khi đi qua sân trước thì nhà chính lại rất quy củ, bên trong có bày đao trúc, giá binh khí, có nơi thờ sư tổ, còn có bảng gỗ ghi tên từng người theo thứ tự sư phạm và môn hạ.
Lúc này trong đạo trường lại rất náo nhiệt, Koyama Akane đang giảng bài, nhưng học sinh của nàng đều còn nhỏ tuổi, lớn nhất chắc cũng chỉ mười bốn mười lăm, nhỏ thì có cả bảy tám tuổi, rõ ràng là một đám trẻ con nhưng luyện tập lại rất chăm chỉ, từng cặp hai người mặc đồ bảo hộ, vung đao tấn công. Koyama Akane thì đi lại trong đám người, vừa uốn nắn động tác cho mấy đứa trẻ, vừa động viên chúng.
Nàng nhìn thấy Trương Hằng, gật đầu nhẹ với hắn, sau khi biết Trương Hằng có kinh nghiệm du học ở phương Tây, cuối cùng nàng không còn coi Trương Hằng là hạng người ham chơi lêu lổng gây chuyện nữa.
Sau khi sắp xếp xong việc huấn luyện, Koyama Akane đi ra khỏi chính đường, nói với Trương Hằng: "Ngươi đến luyện đao sao?"
"Không, không phải, tại hạ muốn hỏi một chút ở vùng Kinh Đô có những đạo trường nổi danh nào." Trương Hằng nói.
Koyama Akane nghe vậy thì ngẩn người, sau đó trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ giận dữ.
Trương Hằng ý thức được nàng hiểu lầm cái gì đó, vội vàng bổ sung: "Ta không có ý định tìm đạo trường bái sư, thật ra... ta đến Kinh Đô chỉ muốn gặp mặt các cao thủ ở đây."
"Hả, ngươi nói ngươi đến Kinh Đô là muốn làm gì?" Koyama Akane mở to mắt, như thể vừa nghe thấy chuyện không thể tin nổi.
Mặc dù nàng không nói ra vế sau, nhưng ánh mắt nhìn Trương Hằng đã nói rõ tất cả.
Koyama Akane bây giờ có ấn tượng tốt hơn một chút về Trương Hằng, nhưng việc trước đó ở chợ, hắn chỉ đứng xem cả quá trình, không dám ra tay cứu người, nàng vẫn nhớ rõ. Rất khó tưởng tượng một người như vậy mà lại nói mình đến Kinh Đô là để tìm cao thủ thiên hạ.
Bất quá Koyama Akane vẫn thích nghĩ theo hướng tích cực, có lẽ là do Trương Hằng du học ở nước ngoài quá lâu, sau khi về nước không rõ lắm tình hình trong nước, vẫn ôm ảo tưởng, cho rằng mình là cao thủ. Nhưng mà nghĩ lại, nếu hắn đã cho rằng mình là cao thủ, vậy thì vì sao lúc trước không ra tay?
Koyama Akane còn đang suy nghĩ vấn đề này, đột nhiên thấy cò mồi hôm qua dẫn Trương Hằng đến xem phòng lại từ bên ngoài chạy vào, miệng hô to: "Không xong rồi, mau chạy đi, một đám võ sĩ đang đi lùng sục xem đạo trường của cô ở đâu, trông hung hăng lắm, chắc là cừu gia của phụ thân cô đó, tôi đã chỉ bừa cho chúng một hướng, nhưng chắc là chẳng mấy chốc chúng sẽ mò về đây thôi."
"Cừu gia? Nhưng tiên phụ khi còn sống luôn sống hòa thuận với mọi người, chưa từng nghe nói ông có thù oán gì với ai." Koyama Akane lắc đầu nói.
Thần sắc Trương Hằng hơi động, hắn lại nhớ đến đám người kia, ba tên võ sĩ phiên Chōshū tối hôm qua, thua cuộc rất ấm ức. Thật ra xét về thực lực, tên rút đao chém người kia còn nhỉnh hơn Koyama Akane, cộng thêm sự việc liên quan đến danh dự của phiên Chōshū, đối phương e là rất khó nuốt trôi cục tức này.
Cò mồi sốt ruột: "Đến nước này rồi mà cô còn nói chuyện đó làm gì, lo ra ngoài tránh họa trước mới là thật đó."
"Ngươi muốn ta bỏ lại đạo trường, một mình trốn đi sao?" Koyama Akane cau mày.
"Nếu không thì cô còn có thể vác cả cái đạo trường theo chạy trốn à?" Cò mồi liếc mắt.
Nhưng hắn không ngờ rằng đám võ sĩ kia lại đến nhanh hơn trong tưởng tượng của hắn, hai người bên này còn chưa kịp bàn ra kết quả thì bên kia đối phương đã xông đến trước, tổng cộng năm người.
Ngoại trừ Yamada đã giao thủ với Koyama Akane ở chợ hôm trước, còn có Matsuo, Takahashi xem náo nhiệt, cùng hai gương mặt xa lạ khác.
Sắc mặt Yamada âm trầm như sắp chảy ra nước. Trận thua hôm qua đối với hắn mà nói quá sỉ nhục, sau khi tỉnh rượu hắn lập tức nghĩ đến chuyện đòi lại danh dự, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, dù sao tối qua bọn họ cũng chỉ đánh nhau trên đường phố, còn võ sĩ phái Mạc bên này đã có người nghe ngóng được tin tức.
Hơn nữa còn là Trúc Nội Thật Nhị, người vốn có mối quan hệ không mấy tốt với hắn. Trúc Nội cũng xuất thân từ phiên Chōshū, cũng như Yamada, đều là những võ sĩ có chút danh tiếng trong phái Mạc, không tránh khỏi việc người ta sẽ so sánh, lâu dần thì cả hai không nhìn nhau được.
Khoảng nửa năm trước, Trúc Nội tìm đến Yamada để tỷ thí, lúc đầu ai cũng tưởng là một trận long tranh hổ đấu ngang tài ngang sức, kết quả Yamada lại thua trận một cách dứt khoát. Hai người giao đấu chưa tới mười chiêu, Yamada đã bị áp chế hoàn toàn, ngoài chênh lệch về thực lực, phong cách luyện đao của Yamada cũng bị Trúc Nội khắc chế, đây mới là nguyên nhân chính khiến hắn bại thảm như vậy.
Sau trận chiến đó, danh tiếng của Trúc Nội trong phái Mạc lại càng tăng cao, còn Yamada thì có dấu hiệu xuống dốc. Hai người vì vậy mà kết oán, chuyện tối qua Yamada không muốn Trúc Nội biết nhất, nhưng trời không chiều lòng người, Trúc Nội lại có quan hệ cực tốt với Takahashi. Yamada nghi ngờ chính Takahashi đã tiết lộ chuyện này cho Trúc Nội, thế là sáng sớm Trúc Nội đã tìm tới cửa, giọng điệu đầy quái gở khi nghi ngờ về thực lực của Yamada, nhất định đòi đi theo, nếu không sẽ kể chuyện hôm qua cho nhiều người hơn biết.
Yamada hết cách đành phải đồng ý yêu cầu của đối phương. Vì vậy, trong trận chiến hôm nay, hắn không chỉ muốn thắng mà còn phải thắng thật đẹp để Trúc Nội không còn lời nào để nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận