Ta Một Ngày Có 48 Giờ

Chương 68: Mannerheim phòng tuyến hoan nghênh ngươi (mười)

Chương 68: Tuyến phòng thủ Mannerheim chào đón ngươi (mười)
Người phụ nữ ngồi đối diện bàn vuông lại hỏi thêm mấy vấn đề, bao gồm việc hắn tại sao lại xuất hiện ở đây, còn có đồng bọn nào không, có phải người theo chủ nghĩa c·ộ·n·g s·ả·n hay không, vân vân... Trương Hằng đều lần lượt t·rả lời, mấy ngày nay hắn không chỉ là đi lang thang vô định trong rừng rậm, mà còn đã nghĩ tới nên ứng phó ra sao khi đối mặt với những tình huống như thế này.
Vì vậy người hỏi một hồi cũng không tìm ra được sơ hở nào, trong quá trình trò chuyện Trương Hằng ngược lại đã có được một số thông tin, ví như tên người phụ nữ đối diện, nàng tên là Maggy, là một bác sĩ ngoại khoa, trong thời đại này phong trào nữ quyền đã giúp địa vị phụ nữ đạt được sự cải thiện nhất định, tuy nhiên bác sĩ ngoại khoa là nữ vẫn cực kỳ hiếm thấy. Maggy sau khi hoàn thành việc học đã buộc phải rời quê hương, nàng đã ở Thụy Điển một thời gian dài, sau đó tới một bệnh viện ở Phần Lan để làm việc.
Khi c·hiế·n tr·a·nh nổ ra, nàng không chọn rời đi, mà ở lại đây trở thành một người tình nguyện, đồng thời là nhân viên y tế duy nhất trong đội du kích này, còn người có ria mép mà nàng nhắc đến trước đó, Aki, là một thiếu úy, phụ trách chỉ huy đội du kích.
Sau khi hỏi xong những vấn đề đó, Maggy liếc nhìn Trương Hằng một cái, lười biếng nói: "Tôi biết anh muốn gì, nhưng tôi không thể tự mình quyết định, anh về chỗ vừa nãy chờ đi, tôi sẽ nói lại cho Aki nghe tất cả những gì tôi đã nghe được."
Trương Hằng nghe vậy nhưng không lập tức rời đi, mà lại hỏi một câu: "Cô bé thế nào rồi?"
"Anh nói đứa trẻ đó à... Cũng coi như kịp thời, ca phẫu thuật thuận lợi, tôi đã truyền máu cho bé, hôm trước mới có một nhóm thuốc tiêu viêm viện trợ từ Thụy Điển, bé sẽ không sao đâu, sáng mai có lẽ sẽ tỉnh lại." Maggy không ngẩng đầu lên.
Trương Hằng có thể nhận ra rõ ràng nàng có chút không quan tâm, nhưng không biết là do chuyện của đội du kích hay là do chuyện của bản thân nàng, Trương Hằng cũng không tiện hỏi, thế là khẽ gật đầu rồi quay trở lại kho củi.
Lần này thời gian hắn chờ đợi rõ ràng dài hơn lần đầu tiên, đến khi mặt trời lên có một thành viên đội du kích đưa cho hắn bữa sáng, gồm một bát canh thịt nai nóng hổi, nửa ổ bánh mì và mứt quả mọng.
Đồ ăn này so với những phần ăn của quân lính Liên Xô trước đây tốt hơn rất nhiều, đây chính là lợi thế của việc tác chiến tại bản địa, đội du kích dù lẩn trốn trong núi sâu nhưng lại có thể nhận được tiếp tế liên tục từ các thôn lân cận, ngoài ra dân làng cũng sẽ tới báo tin tức về động tĩnh của quân đội Liên Xô cho bọn họ.
Những ngày này Trương Hằng chạy trốn khắp nơi nên cũng đã lâu chưa được ăn một bữa cơm ngon, hắn đã làm hết những gì có thể làm, hiện giờ lo lắng cũng vô ích, thế là hắn quét sạch đồ ăn được đưa đến, đợi đến giữa trưa thì Maggy mới lại xuất hiện trước mặt hắn.
"Thật đáng tiếc, chúng tôi không thể đưa anh đến hậu phương chiến tuyến được, bây giờ tình hình chiến sự đang căng thẳng, chúng tôi cũng không đủ người để làm việc này."
"Các người chỉ cần nói cho tôi phương hướng rồi cung cấp cho tôi một ít đồ tiếp tế là được, tôi có thể tự đi."
Maggy cười cười.
Trương Hằng bỗng nhiên hiểu ra nguyên nhân thật sự là gì.
Lần này vị nữ bác sĩ không còn quanh co nữa, nói thẳng thắn: "Thân phận và lai lịch của anh đều vô cùng đáng ngờ, dù không tìm thấy sơ hở nào nhưng phần lớn đều không có cách nào chứng thực, điều quan trọng hơn là anh biết cứ điểm của đội du kích ở đâu, chúng tôi không thể cứ vậy mà thả anh đi được."
Trương Hằng im lặng.
"Aki là một người tương đối ghét sự phiền phức, dù đối với anh mà nói có lẽ không c·ô·ng bằng, nhưng trong tình huống hiện tại chúng tôi không thể loại trừ khả năng anh là gián điệp của Liên Xô, làm như vậy cũng là cách dễ dàng nhất. Trong c·hiến tr·a·nh người c·hế·t ở khắp mọi nơi, tùy tiện tìm một chỗ ném x·ác anh đi thì sẽ không ai biết là ai làm cả." Maggy dừng một chút, tựa hồ muốn nhìn thấy vẻ sợ hãi trên mặt ai đó, nhưng phản ứng của người sau lại khiến nàng thất vọng.
Trương Hằng biết nếu mình thật sự đối mặt với kết quả xấu nhất, thì người xuất hiện ở ngoài cửa sẽ là thành viên đội du kích chứ không phải là bác sĩ kiêm phiên dịch Maggy.
"Tin tốt là cô bé kia liên tục nói đỡ cho anh." Maggy tiếp tục nói, "Từ khi tôi biết bé cho đến giờ, tôi chưa từng thấy bé nói nhiều như vậy, nhờ bé bảo đảm mà Aki đồng ý cho anh một cơ hội, để anh dùng hành động thực tế chứng minh xem anh là bạn của người dân Phần Lan hay là đ·ịc·h."
"Ý gì?"
"Chúc mừng anh, bây giờ anh là thành viên của đội du kích, cô bé đó vừa hay lại đang thiếu một cộng sự, đợi bé khỏi hẳn thì hai người sẽ cùng nhau hành động." Vị nữ bác sĩ lo lắng nói.
Trương Hằng biết đây là điều kiện tốt nhất mà hắn có thể đạt được trước mắt, tuy có hơi khác so với những gì hắn kỳ vọng, nhưng hắn không có quyền cự tuyệt. Ý uy h·iếp trong câu nói của Maggy trước đó đã rất rõ ràng, nếu như hắn không đồng ý thì chỉ có một con đường duy nhất để lựa chọn.
Trương Hằng không biết hoàn cảnh của mình hiện giờ là đang tốt lên hay càng tệ hơn. Tin tốt là bây giờ hắn có thể có một cứ điểm an toàn để hậu cần và bổ sung đồ tiếp tế, cũng như một cộng sự mạnh, Trương Hằng đã được chứng kiến tài bắn tỉa của cô gái nọ nên xưa nay không nghi ngờ thực lực của đối phương. Tin xấu là hắn hoàn toàn bị cuốn vào cuộc c·hiế·n t·r·a·nh này, từ một người đứng xem bị ép trở thành người tham gia, cân nhắc đến những tình huống hắn phải đối mặt tiếp theo, thì nguy cơ không nghi ngờ gì mà tăng lên vùn vụt.
Trước đó hắn chưa hề được huấn luyện quân sự, chắc hẳn sĩ quan ria mép kia cũng có thể nhận ra điểm này, thế nhưng đối phương vẫn đưa ra yêu cầu như vậy, trong đó chưa chắc không có ý gì khác.
Trương Hằng lại không nói gì nữa, chỉ hỏi Maggy: "Tôi chưa từng dùng súng bao giờ, có thể cho tôi tập luyện trước được không?"
"Đương nhiên, đó là một yêu cầu hợp lý. Cho đến khi cô bé kia bình phục, anh có thể làm gì tùy thích, miễn là không rời khỏi doanh trại." Vị nữ bác sĩ hơi ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của Trương Hằng, nàng phát hiện bản thân không nhìn thấu được chàng trai trẻ trước mắt này. Đối phương dường như có sự chín chắn không tương xứng với tuổi tác, khi đối mặt với hoàn cảnh khó khăn như thế này vẫn có thể giữ được lý trí, rất nhanh đã nhận rõ thực tế. Điều này lại khiến cho Maggy sinh ra một chút hứng thú.
"Anh muốn luyện loại v·ũ k·hí nào, súng trường M28? Súng tiểu liên Suomi M31? Trong doanh trại không có M26, nhưng có khẩu súng máy hạng nhẹ DP28 tịch thu được từ mấy lão Liên Xô…"
"Nếu được, tôi muốn thử súng trường và súng ngắn trước." Trương Hằng vẫn xuất phát từ góc độ tự vệ, súng máy và súng tự động tuy uy lực lớn, nhưng cũng gây ra tiếng động lớn, trên chiến trường dễ trở thành mục tiêu bị quân địch ưu tiên nhắm tới, hắn cũng không muốn làm loại chim đầu đàn đó. Việc tiêu diệt được bao nhiêu kẻ đ·ịch cũng không có ý nghĩa gì với hắn, huống chi kết cục của cuộc c·hiến t·ranh này vốn đã được định đoạt.
"Ngoài việc bắn súng, anh tốt nhất nên luyện tập thêm trượt tuyết, mùa này tuyết đọng trên núi rất dày, đi bộ không bằng dùng ván trượt tuyết, tốc độ sẽ nhanh hơn nhiều, nó có thể cứu anh một m·ạ·ng trong thời điểm quan trọng." Maggy lại đốt thuốc và bổ sung.
Đó là một đề nghị rất đáng tin cậy, ván trượt tuyết gần như là tiêu chuẩn tối thiểu của thành viên đội du kích, tính cơ động cao giúp họ đi lại tự nhiên, rất khó bị quân đ·ị·ch bao vây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận