Ta Một Ngày Có 48 Giờ

Chương 90: Tử vong mộng cảnh

"Sức mạnh cá nhân chung quy là có hạn, mỗi người có hoàn cảnh lớn lên khác nhau, hiểu biết về mọi thứ cũng khác nhau, có người thích dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề, có người lại giỏi dùng cái đầu, ý nghĩa của việc lập đội nằm ở chỗ lợi dụng sở trường của người khác để bù đắp cho điểm yếu của bản thân." Giáo sư dùng chiếc khăn tay trong túi lau lau mắt kính, "Nói cho cùng chúng ta đều không phải siêu nhân, trên bản đánh giá của ngươi chẳng phải cũng đã nói rõ sao, rằng ngươi có thể tự mình vượt qua các phó bản cấp thấp, nhưng tình hình thực tế thường phức tạp hơn nhiều, nếu lỡ gặp phải phó bản mình hoàn toàn không am hiểu thì phiền phức đấy."
Tuy nhiên, giáo sư sau đó lại ngừng một chút, "Đương nhiên, đi một mình cũng có cái lợi riêng, lợi ích của mỗi phó bản là nhất định, đi theo đội sẽ phải chia sẻ lợi ích, còn nếu đi một mình thì mọi lợi ích đều thuộc về ngươi, nhưng thông thường chỉ đến giai đoạn cuối mới có người lựa chọn đi một mình, hơn nữa rủi ro vẫn cực kỳ cao, một mình… xét cho cùng tỷ lệ sai sót là quá thấp."
Trương Hằng im lặng, hắn vào trò chơi là do tên trang phục kỳ lạ kia mời trực tiếp, bây giờ nghĩ lại e là không giống như con đường của những người chơi khác, hắn không nhận được cái gọi là thư mời, ở cửa hàng trò chơi cũng không gặp được người mới nào cùng thời, thảo nào từ lúc bắt đầu chơi đến giờ hắn vẫn luôn là người chơi đơn lẻ.
Nhưng không thể nói là tên trang phục kỳ lạ kia đang cố tình hố hắn, 24 giờ thừa ra của hắn quyết định hắn chỉ có thể đi theo con đường chủ yếu là chơi đơn lẻ, vì có thêm thời gian, đại bộ phận rủi ro của các phó bản cá nhân cũng không quá cao.
"Đáng tiếc đội của ta dạo gần đây đã đủ quân số rồi." Giáo sư nói, "Nếu không có thể cho ngươi một cơ hội khảo hạch, nhưng tốt nhất ngươi vẫn nên tìm đội nào đó trong cùng một thành phố, cũng thuận tiện tự mình giao lưu, đây là một trò chơi trường kỳ, không chỉ vắt kiệt sức lực mà còn bào mòn cả tinh thần, bí mật này chỉ có chúng ta biết mà ngay cả những người thân thiết nhất cũng không thể chia sẻ, do đó cần đồng đội để chia sẻ áp lực."
Trương Hằng biết giáo sư nói đúng, nhưng tiếc là bí mật của hắn chỉ có một mình gánh vác, tuy nhiên sau hai năm kinh nghiệm ở trên hoang đảo, khả năng chống chọi cô đơn của hắn lại mạnh hơn người bình thường rất nhiều, trước mắt không có loại phiền não này.
Trương Hằng đổi chủ đề, thấy đối phương có vẻ rất sẵn lòng giao lưu, hắn liền tiếp tục hỏi, "Trước đó trên boong thuyền tôi có nghe người ta nói về công hội, vậy rốt cuộc nó là cái gì?"
Giáo sư lau mắt kính rồi đeo lại, "Công hội cũng giống như thương hội, đều là tổ chức tư nhân do người chơi tự phát thành lập, chỉ khác nhau ở chức năng, tuy ngươi là người mới, nhưng chắc cũng từng nghe qua rồi, tình cảnh của chúng ta ở thế giới thực vốn dĩ không an toàn, nên một vài người chơi liên kết với nhau, lập thành công hội để tự vệ, định ra quyền lợi và nghĩa vụ của các thành viên, ngoài ra một số công hội cũng chủ động xử lý các hiện tượng siêu nhiên gần đó."
"Nghe có vẻ không tệ, nhưng nếu vậy sao ngươi lại bài xích công hội đến vậy?" Lúc trước giáo sư đã châm biếm người chơi công hội trên đài, Trương Hằng nghe ra được giọng điệu của hắn mang theo một chút địch ý.
"Công hội có lẽ khi mới thành lập dự tính ban đầu là tốt, nhưng theo sự phát triển thì nhiều thứ đã bị biến chất rồi, ban đầu mọi người tụ họp với nhau là để tự vệ, nhưng sau khi nắm giữ sức mạnh quá lớn thì rất nhiều người không còn thỏa mãn với mục tiêu ban đầu nữa, vốn là một tổ chức vì gắn bó hòa bình giờ ngược lại lại trở thành nguồn gốc của sự bất ổn." Giáo sư lắc đầu, "Dù sao thì mỗi người một ý mà, thân phận của ta ở thế giới thực đã được giữ kín rất tốt, đội ngũ cũng cơ bản thành hình, hiện tại không có hứng thú gì gia nhập công hội."
Hai người lại hàn huyên thêm một lúc, giáo sư xuống lầu một chơi bài, Trương Hằng thì ở lại tầng ba nghe các công hội phát biểu thêm lát nữa, sau một tiếng rưỡi mọi người đều dừng tay với chuyện của mình, tập trung đến đại lễ đường của con tàu chở khách định kỳ.
Trương Hằng ước tính sơ bộ, có chừng bốn năm nghìn người, tối nay số đạo cụ trò chơi được đem ra đấu giá là hơn năm trăm món, nhưng chỉ có 12 món quý giá nhất trong số đó sẽ được đấu giá bằng cách giơ bảng, còn hơn bốn trăm món còn lại thì sẽ được đấu giá trực tuyến, ai muốn ra giá tùy thích, phiên đấu giá sẽ kết thúc khi hệ thống chọn ra người trả giá cao nhất.
Trương Hằng ở đây lại gặp Đinh Tứ, gã vừa đàm phán thành công một thương vụ, trông có vẻ tâm trạng rất tốt, chủ động bắt chuyện, vui vẻ nói, "Ta vừa mới có tin nội bộ, tối nay rất có thể sẽ có một món đạo cụ trò chơi phẩm chất cấp B xuất hiện, hơn nữa còn có mấy món đạo cụ cấp C đặc tính xuất sắc."
"Đạo cụ trò chơi phẩm chất cấp B khó kiếm lắm sao?"
"Đương nhiên, trong giới người chơi hiện giờ số đạo cụ cấp B không vượt quá hai trăm món, hơn nữa tuyệt đại đa số người sở hữu đều không nỡ mang ra bán, nếu ta không đoán sai thì món này rất có thể chính là đạo cụ cấp B từng làm mưa làm gió trong giới của ngươi mấy tháng trước." Nói đến đây mắt Đinh Tứ cũng sáng lên, làm thương nhân, gã chẳng hề giấu giếm sự thưởng thức đối với các loại hàng hóa xuất sắc.
"—— 【Tử vong mộng cảnh】, một loại đạo cụ nguyền rủa, ngươi là người mới nên chắc không biết, khoảng thời gian trước cái tên này khiến ai nấy nghe thôi đã phải sợ hãi, đó là một món đạo cụ khủng khiếp có thể khiến người ta chết không một tiếng động ở trong mơ, điều kiện kích hoạt không rõ, điều kiện giải trừ không biết, trong giới có vài cao thủ lợi hại đã bị dính phải, hội trưởng Ngân Dực, bản thân là người sở hữu đạo cụ cấp A cũng không thể thoát khỏi, cuối cùng phải nhờ mấy công hội lớn hợp sức lại mới giải quyết xong tên kia, thứ này chắc là do không ai phân chia được mới đem ra đấu giá."
Đinh Tứ ngừng một chút, "Nhưng mà những người khác đừng có mơ tưởng, mấy công hội lớn sẽ không để món đồ này lại lọt vào tay mấy kẻ không rõ lai lịch đâu, sau cùng chủ sở hữu khẳng định là một trong số bọn họ, còn những người còn lại chỉ có thể tích lũy chút ít bồi thường, xét về tài lực thì không ai sánh được bọn họ."
Hai người ở bên này vẫn còn đang tán gẫu, thì ở bên kia buổi đấu giá đã chính thức bắt đầu.
Người phụ trách chủ trì là một ông lão khoảng sáu mươi tuổi, thần sắc nghiêm túc, mặt đầy nếp nhăn như vỏ cây, ông ta không hề che giấu tướng mạo của mình, có lẽ cùng với cô nàng pha rượu đều thuộc về nhân viên công tác của ban tổ chức, sau khi tất cả mọi người ổn định chỗ ngồi, ông dành ra năm phút để nói lời chào mừng ngắn gọn, sau đó dứt khoát giới thiệu ngay món đồ đấu giá đầu tiên của tối nay.
"—— 【Đoản đao đào thoát】, phẩm chất C, có tác dụng dịch chuyển tức thời phạm vi nhỏ, số lần sử dụng còn 3, tin tức chi tiết xem sau khi đã mua được, giá khởi điểm 3600 điểm tích lũy trò chơi, mỗi lần tăng giá ít nhất 100 điểm tích lũy, sau ba tiếng búa sẽ chốt giao dịch, sau đây xin mời vào phiên đấu giá."
"Chậc chậc, đồ tốt đấy!" Đấu giá sư còn chưa dứt lời Đinh Tứ đã bắt đầu khen.
"Ngươi định ra tay à?"
"Đồ thì tốt đấy, nhưng loại đạo cụ dùng để bảo toàn tính mạng như thế này giá ở các phiên đấu giá kỳ trước đều không hề thấp, ta đến đây là để kiếm tiền cho Phố Lộc chứ không phải mua cho bản thân mình dùng, tìm những đạo cụ giá trị đang bị đánh giá thấp mới là mục tiêu đêm nay của ta." Đinh Tứ cười cười, rồi lại cầm lấy chiếc máy tính bảng trước mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận