Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 995: Làm Sao Để Quay Về?

Chương 995: Làm Sao Để Quay Về?

Thì ra cuộc sống tốt đẹp ban đầu của anh và Khương Chi đã bị người đó phá hoại, nếu có thể, sau khi gặp mặt anh ấy thật sự muốn đánh người đó một trận.

Trần Bán Tiên cũng không để mọi người chờ quá lâu, chẳng mấy chốc, Mạnh Lam đã dẫn người về.

“Bà chủ, đây là ai vậy? ?” Trần Bán Tiên thở hổn hển, hơi khó hiểu mà nhìn Khương Chi.

Bây giờ ông ấy được xem như là nhân viên của Khương Chi, mặc dù tính chất có chút đặc biệt, nhưng tóm lại thì gọi một tiếng bà chủ cũng không có vấn đề gì.

Khương Chi hít sâu một hơi, nói: “Vào thư phòng đi.”

Cô đưa Thôi Tử Tiện và Trần Bán Tiên vào thư phòng rồi nói với Trần Bán Tiên: “Ông nhìn anh ấy đi, có phải anh ấy cũng là ‘khách từ bên ngoài’ giống như tôi không?”

Nghe vậy, đôi mắt của Trần Bán Tiên gần như bật ra khỏi hốc mắt, ông ấy quay lại nhìn Thôi Tử Tiện rồi quan sát anh ấy từ trên xuống dưới, còn muốn cố gắng nhìn thấu anh ấy từ trong ra ngoài.

Vẻ mặt Thôi Tử Tiện hơi lạnh lùng, anh ấy nhìn Trần Bán Tiên với ánh mắt hơi u ám.

“Lạ, lạ.” Trần Bán Tiên chắp hai tay sau lưng, đi vòng quanh Thôi Tử Tiện hai vòng, lại lắc đầu lẩm bẩm nói không hiểu.

Khương Chi cau mày: “Có chuyện gì thì cứ nói đi.”

Lát nữa cô còn phải đến nước Nhật, cho nên không có nhiều thời gian nói chuyện quanh co với Trần Bán Tiên.

Khóe miệng Trần Bán Tiên giật giật, ông ấy nói: “Bà chủ, tôi không nhìn thấu được vị đồng chí này, nhưng nhìn mặt thì cậu ấy có tướng đoản mệnh, có thể sống đến bây giờ đã là một việc lạ, tôi không thể phân biệt rõ, nhưng cậu ấy cũng không phải ‘khách từ bên ngoài’ gì đó.”

“ ‘Khách từ bên ngoài’ có số mệnh đặc biệt, có một người giống như bà chủ đã là không thể tưởng tượng được rồi, không thể nào còn có người khác.”

Trần Bán Tiên vừa nói vừa vẫy vẫy tay, vẻ mặt chắc chắn.

Khương Chi cau mày nói: “Chẳng lẽ không có cách nào biến anh ấy thành ‘Khách từ bên ngoài’, để anh ấy đến từ đâu thì về lại nơi đó sao?”

Sau khi nghe những lời vô nghĩa không đâu vào đâu này, khóe miệng Trần Bán Tiên co giật nhanh hơn, chỉ có bà chủ của ông ấy mới có thể nói ra được những lời không thể tin được như vậy.

Ông ấy không nhịn được mà nói: “Số mệnh của mỗi người đều đã được định trước, sao có thể muốn đổi thì đổi được chứ?”

Thôi Tử Tiện nghe thấy lời này, trong lòng không thể rõ vui hay buồn, vô cùng phức tạp.

Thôi Tử Tiện không biết rằng nếu mình không thể quay lại, anh ấy vẫn phải nhìn Khương Chi yêu người giấy trong sách, hoặc nhìn Khương Chi bước vào bánh xe định mệnh, cuối cùng dần dần đi vào con đường chết, bây giờ anh ấy thoáng nghĩ đến những điều này cũng đã cảm thấy tim đau như cắt.

Khương Chi xoa huyệt thái dương, cảm thấy hơi đau đầu.

Cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Lúc trước ông gọi hồn cho tôi là bởi vì tôi ly hồn, vậy ông có thể làm anh ấy ly hồn được không?”

Nếu linh hồn của Thôi Tử Tiện rời khỏi thân thể của anh ấy thì có khả năng cao sẽ quay trở lại thế giới ban đầu, chuyện này cũng có thể xem là một cách.

“Ly hồn?” Trần Bán Tiên vuốt cằm lẩm bẩm tự nói, ông ấy trầm tư một hồi lâu mới trịnh trọng nói: “Cũng không phải là không thể, vị đồng chí này có khuôn mặt tướng đoản mệnh, nói không chừng chết rồi thì có thể ly hồn.”

Ông ấy vừa nói lời này, trong thư phòng lập tức trở nên yên tĩnh.

Khương Chi nhìn Thôi Tử Tiện, nếu thật sự chỉ có cái chết mới được xem là phương pháp, vậy thì không hề an toàn.

Ngay cả Trần Bán Tiên cũng không thể đảm bảo rằng linh hồn sau khi chết thực sự có thể trở lại thành công hay không, cũng có thể cơ thở đã chết, người cũng sẽ chết, linh hồn không còn nữa, đương nhiên, đây cũng xem như là phương pháp quyết tuyệt nhất, giống như cách làm kéo cô nhảy lầu của Thôi Tử Tiện vậy.”

Thôi Tử Tiện chỉ hơi nhướng mày trước cách nói như vậy, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, giống như anh ấy không hề quan tâm đến việc mình có chết hay không.

Bạn cần đăng nhập để bình luận